News Ticker

Menu

Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé!

NẾU CÓ KIẾP SAU…ĐỪNG YÊU EM ANH NHÉ!

- Kỳ Anh, em không sao chứ? Tỉnh lại đi em!... Bác sĩ, bác sĩ! – Khang vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ
- Cô ấy có vẻ yếu hơn rồi đấy
- Bác sĩ, làm ơn, hãy cứu cô ấy!
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mời anh ra ngoài cho.

Khang bị đẩy ra ngoài, cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại. Căn bệnh quái ác đang hành hạ người vợ yêu quý của anh, người con gái mà anh yêu hơn cả bản thân mình. Giá mà…giá mà người nằm trong kia là anh, giá mà anh có thể thay cô chịu hết tất thảy mọi đau đớn kia.

Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé!

Họ yêu nhau hơn 1 năm rồi cưới nhau. Kỳ Anh là cô gái vừa xinh đẹp lại dịu dàng nết na, khiến ai cũng quý mến ngay từ lần gặp đầu tiên. Về phần Khang, anh là 1 chàng trai cao ráo, đẹp trai, lại có học thức cao, công việc ổn định. Đám cưới của họ diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả mọi người, ai cũng thầm mong đôi vợ chồng trai tài gái sắc sẽ trăm năm hạnh phúc. Vậy mà hạnh phúc chưa được bao lâu, sau 2 năm kể từ ngày đám cưới, Kỳ Anh phát hiện mình có khối u trong não. Cô phải nhập viện và chịu sự theo dõi sát sao của các y bác sĩ vì khối u không thể làm phẫu thuật cắt bỏ. Khang đau đớn vô cùng khi nhìn thấy người mà anh yêu nhất trong cuộc đời hàng ngày phải chịu bao đau đớn, giày vò nhưng vẫn luôn cố mỉm cười khi thấy anh. Làm sao…làm sao để cô có thể thoát khỏi nỗi đau đớn này đây?

Bác sĩ bước ra.
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?
- Không sao rồi, 1 chút nữa anh có thể vào thăm cô ấy
- Cảm ơn … cảm ơn bác sĩ

Vài ngày sau, tình trạng của Kỳ Anh có vẻ tốt hơn, cô không phải thở oxi nữa, và có thể ngồi trò chuyện với anh 1 cách vui vẻ.

- Anh gọt táo cho em ăn nhé
- Vâng
- Thấy em khỏe thế này…anh mừng lắm – Khang đưa bàn tay mình đặt lên má Kỳ Anh và mỉm cười nhìn cô

Kỳ Anh nở 1 nụ cười tươi rói, đặt tay lên bàn tay anh đang còn trên má cô:

- Em ổn mà, đừng lo!... Nhưng… anh này…!
- Sao vậy em?
- Mình về nhà được không anh? Em không muốn ở trong bệnh viện nữa
- Không được, bệnh tình của em thì sao?
- Em không sao mà… anh thấy không, em đã khỏe hơn rất nhiều rồi, 3 tháng trời em nằm trong bệnh viện rồi anh ạ, em sợ cái không khí ngột ngạt nơi này rồi, em muốn về nhà, muốn được tự tay nấu cho anh ăn, muốn được cùng anh chăm sóc mấy chậu cây, muốn được cùng anh ngắm biển khi hoàng hôn buông xuống
- Kỳ Anh!
- Xin anh đấy – đột nhiên Kỳ Anh bật khóc – em biết thời gian của mình không còn nhiều đâu, em không muốn chết trong bệnh viện, em muốn những ngày tháng cuối cùng của mình phải thật vui vẻ
Khang im lặng, giọt nước mắt bất giác rơi xuống đôi môi anh mặn chát, anh quay đi, cố không để cô thấy anh đang khóc, rồi quay lại vuốt vuốt tóc cô:
- Để anh hỏi bác sĩ!
- Không, không phải hỏi mà là thuyết phục, anh nhất định phải khiến bác sĩ đồng ý cho em về nhà, xin anh đấy!
- Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi tìm bác sĩ

Khang thao thức cả đêm không ngủ. Anh muốn vợ mình được điều trị 1 cách tốt nhất nhưng hơn thế,anh cũng muốn cô được sống những ngày tháng cuối cùng thật vui vẻ và hạnh phúc. Cứ thế, anh ngồi im lặng như bức tượng trong căn phòng tối giữa đêm. Ngoài trời gió rít mỗi lúc một mạnh hơn, nhưng cái lạnh của gió chẳng thể nào lớn bằng cái lạnh đang cào xé nơi trái tim anh.

1 tuần sau…

- Kỳ Anh, chúng ta về nhà thôi!
- Thật sao? – Kỳ Anh nhảy cẫng lên như đứa trẻ sắp được dẫn đi mua quà
- Nhưng từ giờ,bên cạnh chúng ta sẽ có bác sĩ Quang theo cùng
- Sao lại thế? – mặt Kỳ Anh xị xuống
- Ngoan nào! Bác sĩ Quang là người trực tiếp điều trị cho em từ đầu tới giờ, bệnh tình của em ngoài bác sĩ Quang không ai hiểu hơn cả,nếu không làm vậy thì em sẽ không được về nhà đâu
- Thôi được rồi, chỉ cần được về nhà là được

Kỳ Anh vui sướng sắp xếp đồ đạc trở về nhà. Cô đâu biết rằng đưa cô rời khỏi bệnh viện là quá mạo hiểm. Nếu không phải vì là bạn thân với bố của Khang,làm sao bác sĩ Quang chấp nhận ngừng mọi việc để theo cô làm 1 bác sĩ riêng kè kè bên cô gần như 24/24 để có thể xử lí kịp thời khi bệnh của cô bất ngờ trở xấu,và cũng không phải vì cảm thương cho 1 cô gái còn quá trẻ mà đã sắp phải lìa xa cõi đời, làm sao bác sĩ dám để cô trở về nhà như thể đó là tâm nguyện cuối cùng của cô gái trẻ.
Trở về nhà, mỗi sáng họ cùng nhau đi bộ trên con đường mà ngày ngày 2 người thường cùng nhau chạy bộ tập thể dục

- Anh còn nhớ chỗ này không? Đây là chỗ lần đầu mình gặp nhau này, hôm ấy em bị đạp vào mảnh kính, máu chảy lênh láng mà em không biết làm sao cả, may mà có anh sơ cứu rồi đưa em tới bệnh viện
- Anh nhớ chứ, em sợ máu tới nỗi tái mét cả mặt mày
- Nếu không có cuộc gặp gỡ ấy làm sao mình nên vợ nên chồng chứ
- Ý em là em lấy anh để trả ơn đấy hả - Khang nhăn mặt
- Làm gì có chứ…nếu lấy 1 người để trả ơn thì em không lấy anh đâu… – Kỳ Anh khẽ nhìn xuống cổ, chiếc dây chuyền mà cô đã đeo rất lâu rồi, chiếc dây chuyền có mặt là 1 miếng ghép hình bằng gỗ nhỏ
...

18 năm trước…

- Cút hết đi, lũ sâu bọ, 4 5 thằng con trai lớn thế kia mà xúm vào bắt nạt 1 đứa con gái không thấy ngại à?
- Á cái thằng này…mày ở đâu chui ra vậy?

Cô bé lặng thinh, ngước đôi mắt còn ươn ướt lên nhìn cậu bé. Cậu bé có vóc người nhỏ nhỏ, nước da ngăm đen, trông 1 trời 1 vực với mấy gã du côn to con kia, duy chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé là thu hút ánh nhìn của người đối diện – đôi mắt đen láy và sáng như vì sao đêm.

Lũ du côn lao vào cậu bé, nhanh như cắt, cậu luồn bên này,lách bên kia, né được những nắm đấm chỉ chực chờ đấm vào mặt cậu, những cánh tay chắc nịch đưa ra mà tưởng chừng chỉ chạm vào thôi cũng thấy đau, cậu chạy tới chỗ cô bé đang ngồi ở góc tường,nắm tay cô bé đứng dậy. Lúc này thì cả 2 đều bị dồn vào góc tường, tim cô bé đập càng lúc càng mạnh hơn,người cô run lẩy bẩy. Dường như cảm nhận được sự sợ hãi đang lớn dần lên trong cô, cậu bé nắm chặt tay cô hơn, thì thầm : “Cố lên,1 chút nữa thôi,họ sắp tới rồi”. Cô bé ngơ ngác không hiểu cậu bé nói gì,lũ du côn tiến lại gần, tên cầm đầu nhếch mép cười nhạt:

- Tính làm anh hùng à nhóc? Vắt mũi chưa sạch mà đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Haha hài hước thật đấy, để tao cho mày biết thế nào là lễ độ
- Này… mấy cậu kia, làm gì thế hả? – tiếng nói của 3 anh dân phòng làm lũ du côn giật mình, cậu bé mỉm cười nhẹ nhõm, giờ thì cô bé đã hiểu “họ” mà cậu bé nói là ai
- Vừa mới rời trại giáo dưỡng mấy hôm là lại làm loạn rồi, nếu không phải các cậu mới có 13 14 tuổi thì vào tù hết rồi đấy, đi theo tôi!
Họ đưa lũ du côn đi, cậu bé liền nhìn cô bé,mỉm cười:
- Ổn rồi!
- Làm sao… làm sao… họ biết?
- Nãy đi qua đây anh thấy tụi nó bắt nạt em nên chạy nhanh tới gọi họ,nhưng họ đang bận không tới nhanh được nên anh chạy tới trước kéo dài thời gian chờ họ tới – cậu bé liếc nhìn xấp vé số trên tay cô bé – Chắc tụi nó trấn lột tiền bán vé số của em hả?
Cô bé gật đầu.
- Thôi giờ thì không sao rồi, về nhà đi em! Anh đi nhé,anh có việc phải đi ngay bây giờ!
Cậu bé chạy nhanh đi, chỉ kịp để lại cho cô bé 1 nụ cười.

Ngày hôm sau, đang lang thang đi bán vé số,cô bất chợt gặp lại cậu bé đang ngồi chơi bắn bi trước 1 ngôi nhà to, sang trọng. Cô liền tiến lại gần để chắc chắn mình không nhìn nhầm, bất ngờ cậu bé ngẩng lên:

- Ơ, là cô bé hôm qua đây mà,em đi bán cả ở bên đây nữa hả?… À mà chỗ này cũng không xa chỗ hôm qua cho lắm…
- …
- Em có biết chơi bắn bi không? Ngồi xuống đây chơi với anh
- Em không biết chơi
- Ngồi xuống đây anh chỉ cho rồi chơi với anh, chơi 1 mình cũng chán
- Vâng
- Mà em bao nhiêu tuổi rồi?
- 6 tuổi ạ
- Vậy kém anh 3 tuổi đấy, đây, chơi như vậy này…

Sinh ra trong 1 gia đình nghèo, từ nhỏ không có bạn, phải đi bán vé số mang tiền về cho bà dì ghẻ cay độc và ông bố nát rượu sau mỗi giờ học,cuộc sống của cô gái nhỏ vốn là 1 chuỗi ngày tháng u ám. Nhưng từ ngày có cậu bé, cô cảm nhận được thế nào là niềm vui thật sự. Cậu bé thường rủ cô chơi bắn bi cùng, mang đồ chơi ra cho cô chơi cùng,đôi khi lại dắt cô đi lang thang và kể chuyện cho cô nghe, cùng cô ăn 1 cây kem mát lạnh.

Cho đến 1 ngày… khi cô tới căn nhà đó thì không còn thấy cậu ngồi chơi bi trước nhà chờ cô nữa… 1 ngày…2 ngày… rồi 1 tuần….2 tuần… Gia đình cậu đã chuyển đi nơi khác, 1 người ở gần đó bảo thế, vậy là hết, sẽ chẳng còn ai chơi cùng cô nữa, chẳng còn ai cho cô những niềm vui nữa… Cậu bé đã biến mất khỏi cuộc đời cô như thế… thứ duy nhất cô còn giữ được của cậu là 1 mành ghép hình bằng gỗ mà lúc chơi chung cậu đã đưa cho cô.

Cô bé năm đó đã trở thành Kỳ Anh bây giờ… đó là kỉ vật mà cô giữ mãi suốt mười mấy năm trời, dù đã trưởng thành nhưng chưa bao giờ cô quên cậu bé đó

- Kỳ Anh, làm gì mà em ngẩn người ra vậy?
- Không có gì, tự nhiên em nhớ lại ngày bé thôi
- … mà nãy em vừa nói cái gì ấy nhỉ?
- À không có gì đâu anh

Kỳ Anh quen với việc đi bộ cùng Khang mỗi sáng thay vì chạy bộ, đi siêu thị mua đồ cùng anh thay vì 1 mình, nấu ăn cùng anh thay vì tự làm từ A tới Z,và hàng ngày cùng nhau chăm sóc từng chậu cây nho nhỏ. Thi thoảng họ lại đi xa 1 chút,thăm thú nơi này nơi kia,những nơi mà trước đây họ đã từng đi cả hàng chục lần nhưng cảm giác thì không như thế. Bệnh tình của Kỳ Anh cũng ngày 1 nặng hơn,cô gầy đi trông thấy, khuôn mặt kém sắc nhiều, hay ngất xỉu hơn và có những cơn đau đầu khủng khiếp, nhưng cô vẫn cương quyết thà chết chứ không trở lại bệnh viện, cũng may có bác sĩ Quang ở bên cạnh nên mỗi khi bệnh của cô trở xấu cũng có thể tạm kiểm soát được.

- Hôm nay anh dọn tủ đi nhé, em thấy cái gì anh cũng quăng vào đấy, lung tung hết cả lên rồi
- Tuân lệnh vợ yêu!

- Ơ tấm hình này…
- Hình nào vậy anh?
- Hình của em hồi bé hả?
- Em đang dở tay không ra xem được, chắc là hình của em đấy, trong nhà mình có mỗi hình của vợ chồng mình chứ làm gì có hình của ai nữa

Khang nhìn trân trân vào tấm hình,bỗng dưng có 1 cảm giác gì đó rất lạ…

- Anh à, hôm nay mình đi ngắm biển anh nhé!
- Ngắm biển á? Sao tự nhiên em đòi đi xa thế?
- Em thích, em muốn ngắm hoàng hôn trên biển
- Nhưng mặt em hôm nay xanh lắm, hình như là em không được khỏe ấy, để mai đi!
- Không, nhất định phải là hôm nay!
Đắn đo 1 hồi, cuối cùng Khang cũng đồng ý
- Thôi được rồi, anh cũng có 1 bất ngờ dành cho em đó!
Kỳ Anh khẽ mỉm cười
- Vợ ơi dậy đi, tới biển rồi em – Khang lay Kỳ Anh đã ngủ thiếp từ lúc nào dậy
- Ủa tới rồi hả? Sao nhanh vậy? – Kỳ Anh dụi mắt
- Nhanh gì nữa em, em ngủ lâu lắm rồi đấy
- Em vẫn muốn ngủ nữa
- Em mệt à?
- Ơ mà không sao, em không ngủ nữa đâu – Kỳ Anh mở tròn mắt rồi đẩy cửa xe bước ra ngoài, để mặc Khang với vô vàn thắc mắc

Kỳ Anh bước trên cát, sóng dạt vào bờ, cuốn cát trôi đi, tạt nước vào chân cô, dáng cô mảnh khảnh, liêu xiêu như chỉ đợi 1 cơn sóng to hay gió mạnh thổi bay được. Cô tựa vai Khang hàng giờ ngồi ngắm mặt trời từ từ lặn xuống.


Tối, họ trở về khách sạn
- Em thay đồ đi rồi xuống đây với anh,em sắp thấy bất ngờ anh tặng em rồi đấy
Khang đưa Kỳ Anh tới hồ bơi khách sạn,cô ngẩn người trước khung cảnh được trang trí vô cùng lộng lẫy, khắp hồ bơi trang trí đầy những bóng bay,nến và hoa,giữa hồ bơi có 1 bàn ăn sang trọng được bố trí cao lên hẳn so với mặt nước và có 1 cây cầu dẫn ra bàn ăn,câu cầu nhỏ trải đầy cánh hồng. Nhạc vang lên 1 bản nhạc du dương, Kỳ Anh nhìn quanh, Khanh đã không còn ở đó nữa
- Anh Khang,anh đâu rồi?

Khang bỗng từ đâu bước ra, ôm theo 1 khung hình rất to được che giấy hoa kín mít
- Anh làm gì thế?
- Đây là món quà anh tặng cho em,em mở ra đi
Kỳ Anh mở lớp giấy hoa ra, cô giật mình khi nhìn thấy cậu bé 9 tuổi của 18 năm trước trong bức ảnh
- Ở đâu ra, ở đâu ra anh có bức ảnh này?
- Đây là ảnh của anh cách đây 18 năm,khi anh mới có 9 tuổi
Kỳ Anh sửng sốt nhìn Khang không nói nên lời. Khang bước tới gần, đưa miếng ghép hình trên sợi dây chuyền của Kỳ Anh lên cầm trên tay
- Đây là miếng ghép hình hồi nhỏ anh đã tặng cho cô bé bán vé số 6 tuổi hay chơi bắn bi cùng anh, đằng sau còn có chữ K là tên anh này

Kỳ Anh bật khóc:
- Sao anh bỏ đi mà không nói 1 tiếng nào hết vậy? Anh có biết 18 năm qua em vẫn mong nhận được tin gì của anh không?
- Anh xin lỗi, vì gia đình anh chuyển đi gấp quá nên anh không kịp nói lời tạm biệt em,cuộc sống bon chen đã làm anh quên mất cô bé ngày nào,anh không ngờ em vẫn giữ miếng ghép hình nhỏ này và vẫn nhớ anh suốt ngần ấy thời gian. Nếu không phải hôm qua dọn nhà tình cờ thấy tấm ảnh hồi nhỏ của em và rồi nghĩ tới miếng ghép hình em luôn đeo trên cổ không rời mà nói với anh đó là kỉ vật thì có lẽ anh sẽ không nhớ cô bé năm nào mất rồi. Mình đúng là có duyên phải không em?

Kỳ Anh ôm chầm lấy Khang:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả,cảm ơn anh vì đã khiến con bé 6 tuổi biết yêu cuộc sống và tìm niềm vui giữa dòng đời, cảm ơn anh đã là chồng em, đã chăm sóc em suốt bao lâu nay, vậy là em đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình rồi
- Ngốc ạ, em nói gì lạ thế!
Bất chợt bàn tay của Kỳ Anh lỏng dần, cô ngã xuống
- Kỳ Anh, em sao vậy?.....Bác sĩ Quang!
Bác sĩ Quang chạy tới, lấy thuốc cho cô uống,tiến hành sơ cứu
- Phải đưa tới bệnh viện ngay thôi, cô ấy yếu quá rồi, tim và mạch đập rất yếu
- Không…đừng đưa em rời khỏi đây – Kỳ Anh thều thào
- Sao lại không rời khỏi đây chứ? - Khang hét lên trong nước mắt
Kỳ Anh dùng chút sức lực yếu ớt nắm chặt tay Khang và giữ anh lại:
- Em biết mình không chịu nổi nữa đâu, hãy cho em ở lại đây, chết trong không gian này,bên cạnh anh
- Kỳ Anh!
- Sáng nay tỉnh dậy, thấy trong người không ổn, em biết mình không trụ nổi nữa rồi, nên em mới muốn cùng anh đi ngắm biển, biển đẹp phải không anh?
- Đẹp, biển rất đẹp em à! – Khang khóc
- Không biết mình có duyên hay nợ anh nhỉ, sao lúc nào anh cũng bảo vệ cho em và chăm sóc em? … Nếu…nếu có kiếp sau… đừng yêu em anh nhé! Yêu em sao thấy anh khổ lắm
- Em nói gì lạ thế? Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ yêu em, vẫn sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, em phải là vợ của anh…mãi mãi
- Không….nếu có kiếp sau… đừng yêu em!
Bày tay Kỳ Anh đang đặt trên má Khang bỗng chốc tuột đi,mắt cô nhắm nghiền lại
- Kỳ Anh! – Khang hét lên, ôm chặt cô trong tuyệt vọng, vậy là cô đã ra đi mãi mãi, đã biến mất khỏi cuộc đời anh như thế


Tấm di ảnh với nụ cười tươi rói của cô gái trẻ khiến ai cũng phải chạnh lòng. Cô đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, khi cuộc sống vẫn còn bao điều tươi đẹp cô chưa hề chạm đến
- Nếu có kiếp sau, nhất định anh sẽ vẫn yêu em!
Gió thổi nhẹ, lời thì thầm của chàng trai trẻ trong nước mắt bất giác cũng tan vào theo gió…

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!
>>> Sức mạnh của tình yêu!

Share This:

No Comment to " Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! "

  • To add an Emoticons Show Icons
  • To add code Use [pre]code here[/pre]
  • To add an Image Use [img]IMAGE-URL-HERE[/img]
  • To add Youtube video just paste a video link like http://www.youtube.com/watch?v=0x_gnfpL3RM