News Ticker

Menu

Browsing "Older Posts"

TruyenHay

Em và anh, anh và cô ấy…

Tuesday, April 7, 2015 / No Comments
Những cuộc gặp gỡ định mệnh mang lại cho chúng ta những người tưởng chừng như sẽ bên ta mãi mãi nhưng rốt cuộc mọi thứ lại chỉ như bong bóng xà phòng khẽ chạm là muốn nổ tung…

Anh đã có người yêu, một cô gái hoàn hảo cả về tài và sắc. Bố mẹ họ hàng của anh đều rất hài lòng với cô con dâu tương lai này và hai bên đều thống nhất sau khi cả hai đứa tốt nghiệp đại học sẽ tiến hành lễ cưới. Cả hai bên gia đình đều rất khá giả, chính vì vậy mà chỉ cần hai đứa cầm trong tay tấm bằng đại học là công việc sẽ tự trải thảm đỏ, có vẻ như đó sẽ là một cái kết đẹp nếu không có sự xuất hiện của một người khác…

Em và anh, anh và cô ấy…

Anh - Hải Phong sinh viên năm thứ 3 trường kinh tế, anh yêu âm nhạc và đặc biệt gắn bó với cây đàn guitar, cô – Minh Ngọc - cô sinh viên năm nhất khoa Báo chí, nhí nhảnh đáng yêu và năng động, hai người tình cờ gặp nhau trong một buổi offline "Hội những người yêu thích guitar". Có vẻ như sự tình cờ này đã sắp đặt một mối duyên với họ, khi mà MC yêu cầu năm đôi nam nữ lên để thi song ca, nam đánh đàn và nữ sẽ hát, các cặp đôi được chọn một cách ngẫu nhiên và mỗi đôi có 10 phút để chuẩn bị cho phần thi của mình, giải thưởng khá hấp dẫn là một chuyến đi du lịch Vịnh Hạ Long hai ngày một đêm cho cặp đôi giành chiến thắng.

Phong và Ngọc bất ngờ được chọn làm một cặp cùng với nhau và kì lạ là cả hai đều thích chọn nhạc của Bằng Kiều làm phần thi cho mình. Phong biết chơi đàn được 5 năm còn Ngọc thì mới chỉ tập chơi được mấy tháng vì dù rất thích nhưng bố mẹ cô yêu cầu cô cần hoàn thành việc vào đại học rồi muốn chơi cái gì thì chơi. Ngọc đến với buổi off này để lấy thêm kinh nghiệm cho sự nghiệp đàn mới tập tọe của mình còn Phong, anh đến hoàn toàn vì sự đam mê với guitar, đáng ra người đi bên cạnh anh hôm nay phải là Thủy Trâm - bạn gái của Phong, nhưng đối với Trâm thì những thứ vô bổ như đàn ca sáo nhị không hấp dẫn cô và thay bằng việc đi cùng với Phong, Trâm ở nhà tận hưởng buổi tối bằng một cốc cà phê và hoàn thành một núi bài tập trên lớp sẽ có ích cho bảng điểm kì này của cô hơn.

Ngọc hát không hay xuất sắc nhưng dễ nghe, cô chọn bài “Những ngày đẹp trời” của Bằng Kiều cho phần thi của mình, dù sao với kinh nghiệm nhiều năm làm cán bộ văn nghệ ở trường cấp 3 cũng khiến cho Ngọc có lợi thế về sân khấu phần nào. Sau một loạt phần thi khá hấp dẫn, Ngọc cảm thấy lo lắng hơn, một cô gái cung Xử Nữ luôn khao khát chiến thắng chính là Ngọc, dù chỉ là trong sự cạnh tranh nhỏ Ngọc cũng muốn cố gắng hết mình, trong khi đó Phong lại cảm thấy Ngọc thật khác lạ, chưa bao giờ Phong có cảm giác đó với Trâm, đối với anh Trâm là một mẫu người con gái hoàn hảo, không biết nên khen hay nên chê về con người của Trâm, yêu Trâm nhưng ngoài rung động ra anh chưa hề có nhiều cảm xúc khác với cô cả. Ngọc lo lắng liên tục bằng việc uống nước và đôi khi lại quay sang Phong chỉ bằng một câu hỏi: “Chúng ta làm được phải không anh?” Phong chỉ cười và gẩy tay lên những sợi dây đàn, đối với Phong âm nhạc chính là tâm tư tình cảm của anh,  mỗi sợi đàn là mỗi bậc cảm xúc mà chỉ cần gẩy lên những giai điệu là Phong như quên đi tất cả.

Đã đến phần thi của Phong và Ngọc, Ngọc dùng cả hai tay để ôm lấy chiếc micro, Phong thử đàn và bắt đầu say sưa với phần nhạc dạo, Ngọc nhắm mắt hít một hơi sâu và không biết từ lúc nào đã cuốn theo giai điệu của bài hát cùng với Phong. Hình ảnh một cô nhóc 19 tuổi mặc quần yếm, tóc ngắn ngang vai cạnh một chàng trai thư sinh bên cây đàn khiến không khí của buổi off càng thêm nóng hơn, tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ reo hò không ngớt, giai điệu cuối cùng vang lên vỡ òa cùng tiếng vỗ tay của mọi người, Ngọc sung sướng quay sang cười thật tươi với Phong, bên dưới tiếng mọi người ngày một to hơn “Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi...” khiến cả hai nhân vật chính càng thêm bối rối, chứng tỏ sự phối hợp của cả hai thật hết sức ăn ý, Ngọc thấy tim mình đập nhẹ má bỗng ửng hồng.

Kết thúc buổi off, dù không được giải nhất nhưng Phong và Ngọc được bình chọn là cặp trai tài gái sắc của đêm hôm nay. Một sự sắp đặt ngẫu nhiên khiến cho quan hệ của Ngọc và Phong trở nên thân thiết hơn, cả hai trao đổi số điện thoại và Phong hứa sẽ giúp Ngọc trong việc tập guitar hơn. Dường như buổi tối định mệnh ấy đã nhen nhóm một kết thúc khác trong quan hệ của Ngọc và Phong.

Người thứ 3 1
Ba năm yêu nhau Trâm và Phong chưa một lần cãi nhau, đã quá quen thuộc với một tình yêu thầm lặng như vậy nên hậu quả của việc cãi nhau lần này Phong muốn chia tay. Phong không biết tại sao mình lại thốt ra hai từ “chia tay” với Trâm một cách dễ dàng như vậy, Phong chưa từng bao giờ nghĩ mình sẽ chia tay Trâm, nhưng ngày hôm nay khi Trâm quyết định đi du học thì chưa bao giờ Phong lại muốn chia tay như lúc này.

Phong không phải muốn Trâm dừng việc đi du học lại, chỉ là Phong thấy mình không làm gì được cho Trâm, tương lai của Trâm còn rất nhiều phía trước và Phong không muốn mình là vật cản của Trâm. Hay cũng bởi vì Phong nhận ra mối quan hệ giữa Phong và Trâm chưa hẳn được gọi là tình yêu, đó là mối quan hệ tình cảm phức tạp mà đến bản thân Phong cũng chưa nhận định được.

Từng ấy năm yêu nhau, bản thân Phong và Trâm đều ngộ nhận rằng mối tình của họ là hạnh phúc, nhưng chưa hẳn là như vậy, đối với Phong nó ngộp thở hơn những gì anh nghĩ, Phong nghĩ mình cần để cho Trâm đi và lựa chọn người phù hợp với Trâm hơn anh. Tuy nhiên đón nhận lời chia tay của Phong, Trâm lại hết sức bình tĩnh, một cô gái bản lĩnh và thông minh như Trâm luôn làm chủ được mọi tình huống chính vì vậy cô mới giữ vững được mối quan hệ với Phong ba năm nay không hề một vết tì xước.

Trâm coi lời chia tay của Phong chỉ như một phản ứng bình thường khi phải xa người yêu của một người con trai, cô nghĩ rằng lời nói của Phong chỉ là nhất thời, cô luôn tin rằng mối tình từng ấy năm đó không thể thay đổi chỉ vì mấy năm du học ngắn ngủi đó. Cô chỉ chấp nhận xa Phong nhưng không chấp nhận chia tay, cô nói với Phong rằng mọi thứ sau 2 năm du học của cô đều có thể thay đổi, chỉ duy nhất việc Phong không còn là bạn trai của cô tuyệt đối không thể. Cô vẫn sẽ ra đi vì điều đó tốt cho cả cô và Phong nhưng cô không chấp nhận chia tay, nếu điều đó có xảy ra với cô thì phải là cô nói ra chứ không thể là Phong.

Trâm đã làm xong visa, ngày mai Trâm sẽ bay, cô cố gắng thu xếp mọi chuyện gia đình và học tập ổn thỏa nhưng Phong vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện cho cô từ buổi tối hôm đó đến nay. Cô biết Phong giận nhưng cô vẫn có chính kiến của mình, cô không thể để công sức học tập bao năm trời thành tay trắng. Dù ngày mai ra đi không có Phong thì đối với Trâm anh vẫn sẽ là người yêu của cô và cô sẽ trở về bên anh.

Phong quyết định không ra sân bay tiễn Trâm, nhìn thấy Trâm lòng Phong chỉ càng thêm rối ren. Mấy ngày nay bố mẹ Phong luôn trách cứ anh vì việc ích kỉ không cho Trâm đi du học, nhưng đâu ai biết, anh và Trâm, hai trái tim đang đập lệch nhịp mà không hay.

Ngày Trâm bay sang một nơi xa anh, trong trái tim anh đã nhận ra một điều mà từ lâu anh luôn lầm tưởng, anh đã không còn yêu Trâm như ngày nào, anh đã thay đổi, nhưng vì lí do gì thì bản thân anh cũng không trả lời được. Có lẽ yêu thương đã trở nên nhạt nhòa, cũng giống như anh và cô đã không còn sống chung một đất nước. Thi thoảng bất chợt bắt gặp những kỉ niệm của cô, lòng anh chỉ nhói đau vì đã không thể nhận ra sớm hơn làm tổn thương đến Trâm quá nhiều. Anh thực sự là người có lỗi đối với cô, nhưng tình yêu thì đâu có sai hoặc đúng, khi trái tim không còn rung động cũng là lúc không thể còn yêu.

Phong mang tâm trạng của một kẻ thất tình tìm đến với âm nhạc, anh thả hồn mình theo cung đàn, chỉ có lúc này anh mới chính là con người thật của anh. Giá như Trâm từng nghe một bài hát của anh có lẽ cô sẽ hiểu được trái tim anh. Nhưng nếu anh biết được rằng sẽ có điều “giá như” anh đã ước “Giá như anh đừng để Trâm yêu anh nhiều đến thế” thì sẽ chẳng bao giờ anh phải thốt lên hai từ “giá như…”

Phong tình cờ gặp lại Minh Ngọc trong một buổi giao lưu guitar nghiệp dư ở một quán café nhỏ mang tên Thiên đường. Đúng như cái tên mà chủ quán đã đặt, chỉ cần đặt chân vào đây, con người như đang trên thiên đường, không phải thiên đường của sự sung sướng về vật chất mà là của sự tự do cả về thể xác lẫn tâm hồn, những người yêu nhạc tìm được cái đẹp trong những giai điệu, những tâm hồn nghệ sĩ tìm thấy nhau và những trái tim cô đơn được sưởi ấm. Minh Ngọc giờ đã chơi khá hơn rất nhiều so với mấy tháng trước anh gặp, có vẻ như Ngọc đã tập luyện rất nhiều, giai điệu của cô trong sáng như chính con người cô vậy, Phong cũng dần chìm đắm vào nó khi nào không hay.

Minh Ngọc biểu diễn xong được rất nhiều người tán thưởng, không ngờ một cô bé 19 tuổi lại mang lại nhiều xúc cảm trong giai điệu đến vậy, niềm đam mê với guitar của Ngọc quả không hề nhỏ. Điện thoại rung, màn hình hiện lên “Anh Phong Guitar” làm chính Ngọc giật mình, kể từ khi trao đổi số điện thoại đây là lần đầu tiên anh Phong chủ động gọi cho cô, cô vừa vui vừa hồi hộp, cô khẽ nhấc máy:

- Anh Phong, em nghe đây rồi.

- Ngọc à, anh đây, em quay lại sau đi.

Ngọc không hiểu anh Phong nói gì chỉ bất giác quay lại thì đón nhận một nụ cười ấm áp của anh đang vẫy chào cô, không ngờ hai người gặp lại nhau thật tình cờ như vậy, cô sửng sốt đến mức ngây cả người chỉ khi anh Phong tiến lại gần hơn cô mới nhận ra đây là hiện thực. Phong nhẹ nhàng tiến lại gần Ngọc:

- Chào em. Không ngờ chỉ mấy tháng không gặp em mà trình lên tay ghê, thế mà còn đòi anh phải dạy thật múa rìu qua mắt thợ rồi.

- Anh đừng trêu em – Ngọc đỏ mặt – Anh đến đây nghe nhạc à, sao không chơi một bài giao lưu ạ?

- À, dạo này tâm trạng không tốt nên anh không muốn phá vỡ giai điệu.

- Anh có chuyện gì buồn sao? – Ngọc quan tâm

- Con người vui buồn là chuyện bình thường mà em, anh mời em đi uống nước nhé

- Dạ được ạ - Ngọc vui vẻ nhận lời mặc dù trong đầu cô có một đống các câu hỏi chưa kịp hỏi, tính cô là vậy luôn muốn khám phá những bí mật của người khác nếu không trong lòng cô thấy bực bội lắm…

Từ cuộc gặp gỡ thứ hai đó mà mối quan hệ của Ngọc và Phong cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Anh cười nhiều hơn khi ở bên Ngọc, đối với Phong - Ngọc thật là một cô gái đặc biệt, cô luôn làm anh phải ngạc nhiên, khi thì trẻ con tinh nghịch lúc lại trầm tư kín đáo. Con người Ngọc khiến người ta thật dễ có cảm tình ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, nhiều khi anh thấy tim mình rung rinh trước một cử chỉ đáng yêu của cô gái đó, nhưng lại chợt trấn tĩnh lại không anh sợ sẽ mất Ngọc như việc mà anh đã để mất Trâm trong trái tim mình.

Sau hai tháng du học, Trâm bỗng dưng về nước, cô bị trục trặc một số giấy tờ nên phải về Việt Nam gấp, chỉ có một tuần để giải quyết là cô phải bay về Anh ngay. Gấp gáp là vậy nhưng khi đặt chân về Việt Nam, Trâm không quên sang chào bố mẹ Phong, dù thế nào Trâm cũng là một cô gái cầu toàn, cô luôn xử sự sao cho đúng đắn nhất, bố mẹ Phong luôn thầm mong Trâm sẽ nhanh trở thành con dâu mới của họ. Cô vẫn chưa gặp được Phong, công việc cần giải quyết vẫn dang dở, lòng cô cứ rực như lửa đốt khi chưa nhìn thấy anh, cô bỗng thấy sợ mất anh.

Người thứ 3 2

Phong nghe tin Trâm về trong một tuần, anh biết nếu đến gặp Trâm lúc này chỉ làm mọi việc thêm rối nên anh chọn cách im lặng. Mặc dù lòng vẫn rối bời nhưng đứng trước trái tim của mình Phong vẫn không thể né tránh sự thật anh đã không còn yêu Trâm nữa rồi. Anh chọn cách rời khỏi nhà để tránh gặp Trâm, anh hẹn Ngọc đi chơi vì chỉ có Ngọc lúc này mới khiến đầu óc anh thôi suy nghĩ.

Cùng nhau đi ăn Lotte, trông Ngọc và Phong cũng không khác mấy những đôi tình nhân đang hò hẹn. Ngọc luôn có những trò đùa tinh quái khiến Phong không thể không thấy thú vị ví dụ như cô sẽ ăn khoai tây chiên cùng với việc trộn lẫn tương ớt và tương cà vào cùng nhau. Khi ăn gà cô luôn dùng tay thay cho việc dùng dao và dĩa, dù nói gì thì ngoài khi chơi đàn ra Ngọc vẫn lộ rõ là một cô bé.

- Anh Phong.

 Phong ngước nhìn lên, đó là Trâm, anh giật mình, cô vẫn như ngày còn ở Việt Nam, đối với Trâm mà nói cô ít bị tác động hay thay đổi vào môi trường, cô vẫn là Trâm của hai tháng trước mà thôi

- Chào em, nghe nói em mới về - Phong rụt rè

- Em tiện ghé qua đây ăn, không ngờ gặp anh, em đến tìm anh mấy lần nhưng đều không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, em…..

- À em… – Phong vội ngắt lời Trâm – Anh xin được giới thiệu với Trâm đây là bạn gái của anh – Minh Ngọc

- Bạn gái – Trâm thốt lên

Ngọc đang ăn khoai tây chiên cũng suýt nữa sặc vì câu nói bất ngờ của Phong.

- Bạn gái gì anh Phong, em..... – Ngọc định thanh minh thì Phong lại cắt ngang.

- À quên xin giới thiệu với Ngọc đây là chị Trâm – bạn anh

- Bạn anh – Trâm thốt lên lần thứ hai – Hóa ra là em đã biến thành bạn anh rồi – Rồi Trâm quay sang Ngọc – Chào em chị là Thủy Trâm – Bạn... vâng là bạn anh Phong.

- Em chào chị, rất vui được biết chị - thấy không khí có gì đó không ổn, Ngọc vội vàng tìm cách để tránh đi – em xin phép em vào nhà vệ sinh...

Nhẹ nhàng thoát khỏi trận địa, Ngọc như trút được gánh nặng, “Ánh mắt của chị ấy thật không thể đùa được, có thể đốt cháy tất cả những gì chị ấy nhìn thấy mất” Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ, “Mà thật không hiểu sao anh Phong lại giới thiệu mình là bạn gái của anh ấy nữa, nhưng…” Ngọc nhìn vào trong gương và tự nói với bản thân “Anh Phong, em làm bạn gái của anh được không?”

Ở bên ngoài, không khí thực sự đang căng thẳng đến nghẹt thở, cảm giác như có thể nghe rõ cả nhịp tim của nhau, Trâm nhìn Phong, cô không nghĩ rằng anh đã thật sự thay đổi, cô nhìn anh nước mắt trực tuôn rơi, vậy mà cô cứ nghĩ cô có thể thay đổi được suy nghĩ của anh, hóa ra anh đã không còn yêu cô nữa, cô thật như con ngốc khi vẫn chờ và tin tưởng anh. Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Trâm, anh đang làm gì vậy, anh đang tiếp tục làm tổn thương Trâm ư, và anh còn kéo thêm Ngọc vào chuyện này, anh điên thật rồi, anh ngước lên bắt gặp dòng nước mắt của Trâm làm trái tim anh vỡ vụn.

- Anh xin lỗi… Tại anh… – Phong không thể nào giải thích được những việc anh đang làm nữa.

- Em mới là người phải xin lỗi, em xin lỗi vì đã quá yêu anh, quá tin anh,vậy mà suýt nữa em phá vỡ cuộc hẹn hò của người yêu em đó, em là một đứa khờ mà… em không thể đối diện với một người đàn ông tồi tệ như anh được nữa… Em đi đây.

Dồn nén tất cả Trâm bình tĩnh rời đi lướt qua Phong, anh run rẩy vì những lời nói của Trâm, anh biết anh đã lại làm cô tổn thương thêm lần nữa, anh thấy mình thật hèn hạ. Anh với tay giữ lại bàn tay Trâm, anh thực sự không biết mình phải làm gì để khiến Trâm khỏi đau buồn, anh vụt đứng dậy ôm Trâm vào lòng

- Trâm anh sai rồi...

Trâm như muốn ngã khụy xuống lúc này, người con gái mạnh mẽ dường nào cũng có lúc sẽ mong manh, cô như không còn giữ được bản lĩnh của mình cô ôm lấy anh khóc như đứa con nít, cô chưa bao giờ nghĩ việc ngừng yêu anh sẽ như thế nào và bây giờ cô thực sự đang sợ điều đó, cô khẽ nấc trên vai Phong, trái tim cô vẫn thổn thức vì Phong, chỉ có Phong không hiểu được trái tim mình đang muốn gì.

Ngọc bước ra, vô tình chứng kiến tất cả, cô thấy mình bị tổn thương, hóa ra anh lấy cô ra để làm vật thay thế, anh khiến cô trở thành người phá vỡ hạnh phúc của người khác, cô tưởng rằng những ngày qua bên nhau, sẽ có một ngày cô thổ lộ rằng cô yêu anh nhưng vừa rồi cô thật giống một trò đùa, Ngọc bước vội ra khỏi quán ăn, nước mắt rơi lã chã không thể ngừng lại, cô lấy tay gạt nước mắt

“Sao lại khóc, tại sao mày khóc, mày muốn người ta phải đáng thương mày sao, mày chưa đủ đáng thương sao hả Ngọc”…

Nước mắt vẫn cứ thế không ngừng tuôn rơi…

Trái tim không chỉ có hai ngăn như ta vẫn tưởng, chỉ là ta ích kỉ không muốn mở ra xem ngăn tiếp đó là gì mà thôi…

Hai ngày hôm nay Phong không nhắn tin gọi điện cho Ngọc, sự việc hôm đó diễn ra nhanh đến mức Phong không biết anh đã cùng một lúc làm tổn thương đến hai người con gái. Anh sợ đối mặt với Ngọc lúc này cũng giống như việc anh đang trốn tránh Trâm, anh không thể trở về bên Trâm như trước kia nữa, trái tim anh đã nguội lạnh nếu cố chấp quay lại thì anh thật sự quá tồi tệ rồi, anh không thể lừa dối Trâm thêm nữa, Trâm không đáng chịu đựng tất cả vì anh.

Ngày hôm đó khi ba người đối diện với nhau, không phải anh lấy Ngọc ra để làm vật cản không cho Trâm đến bên anh mà vì đó là những lời nói thật lòng từ trái tim anh, anh đã yêu Ngọc mất rồi, chỉ là khi nhìn thấy Trâm anh không thể chịu đựng được việc anh đang làm tổn thương cô ấy. Giờ đây anh sắp rời xa Trâm và cũng sắp mất đi Ngọc, anh thấy mình xứng đáng nhận được những điều đó, anh không xứng để được Trâm yêu và cũng không đủ dũng khí để yêu Ngọc, trái tim như đang trêu đùa bản thân Phong, anh mất hết phương hướng, mất đi cả niềm yêu thương.

Ngọc đau lòng nhận ra trái tim cô đã trót yêu Phong rất nhiều, yêu ngay từ khi hai người hát chung với nhau, những tin nhắn, những cuộc gọi và những buổi đi chơi khiến Ngọc càng khẳng định tình cảm của mình với Phong hơn, chỉ là cô đã không tìm hiểu trái tim anh, cô nghĩ rằng khi yêu nhau chỉ cần yêu thôi là đủ, cô quên rằng quá khứ của Phong mới là điều cô cần quan tâm nhất, cô đã quá vô tư trao yêu thương đi vội vã, vậy khác gì giờ đây cô là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của Phong và Trâm, cô tự thấy bản thân mình cũng tồi tệ không kém.

Trâm rất shock, cô chưa bao giờ phải chịu đựng thứ gì đó ghê gớm như lúc này, cô chưa bao giờ để bản thân phải yếu đuối như bây giờ, cô vừa muốn níu kéo Phong vừa muốn để Phong phải đau khổ vì cô, nếu cô ra đi Phong sẽ phải chịu day dứt vì đã lừa dối cô, cô thật không nghĩ rằng sẽ có một ngày con đường cô và Phong đang đi sẽ bất chợt xuất hiện một ngõ nhỏ thứ ba. Lòng cô như tơ vò không sao có thể gỡ được…

Chỉ còn 3 ngày nữa là Trâm phải bay sang Anh tiếp tục việc học, cô quyết định gặp Ngọc một lần. Cô yêu cầu Phong phải để cho cô được gặp Minh Ngọc, nếu không cô sẽ ở Việt Nam cho đến khi chuyện này được giải quyết. Phong không biết phải làm thế nào mới là đúng lúc này, anh sợ làm tổn thương cô gái bé nhỏ Minh Ngọc, nhưng điều anh sợ hơn là trái tim đang bị tổn thương của Trâm đang tìm cách để lấy lại tất cả, lấy lại anh – người đã từng yêu cô.

Cuộc gặp gỡ ba người Trâm, Phong và Ngọc, chẳng ai muốn mở lời trước bởi sợ rằng điều gì được nói lúc này cũng sẽ làm tổn thương đến cả ba. Bằng bản lĩnh của mình Trâm nhất quyết không để mất Phong mà đáng ra anh phải thuộc về cô mới đúng, cô bằng giá nào cũng phải lấy lại Phong, dù từ bỏ việc học cô cũng phải có Phong, cô mở lời:

- Gặp nhau thế này thật không vui vẻ chút nào, nên chị sẽ vào thẳng vấn đề, có thể em yêu anh Phong và cũng có thể anh Phong đang yêu em nhưng điều đó chỉ là tạm thời mà thôi, chị đã yêu và bên cạnh anh ấy 3 năm nay, chị không chấp nhận việc anh ấy bỏ mặc chị yêu người khác nhưng con người đôi khi cũng có những sai lầm do không làm chủ được, chỉ là do xa chị làm anh ấy thấy cô đơn mà thôi, nhưng chị vẫn chấp nhận anh ấy nếu em chịu buông tay.

- Em nói gì vậy Trâm, lỗi không phải do Ngọc, là do anh kéo cô ấy vào, cô ấy chưa bao giờ nói yêu anh chỉ là anh thầm yêu cô ấy mà thôi, chẳng phải trước lúc em đi anh đã nói chúng ta chia tay sao, chẳng lẽ em không hiểu điều đó, anh đã không còn yêu em nữa Trâm ạ – Phong cố gắng kéo vãn lại mọi chuyện, anh biết tất cả đã và đang đi quá xa những gì anh có thể làm.

- Anh đừng như thế có được không, không ai có thể hiểu anh bằng em cả, anh đừng cố chấp nữa, việc này cũng có trách nhiệm của Ngọc, em ấy chỉ cần cho chúng ta biết tình cảm thật của em ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu em ấy không yêu anh tức là anh chỉ ngộ nhận mà thôi, em sẽ tha thứ tất cả chỉ cần anh quay lại về bên em mà thôi.

- Thủy Trâm – anh nói lại lần nữa là anh không còn yêu em – em có thể chịu hiểu cho anh được không…

- Em không muốn nghe anh nói – Trâm hét lên, cô dường như không còn là Thủy Trâm bình tĩnh, kiêu hãnh ngày nào,vì Phong mà cô từ bỏ cả lòng tự trọng của mình để gặp gỡ người con gái mà anh nói anh đang yêu, vậy còn cô, cô là gì trong ba năm yêu anh ấy…

- Chị Trâm, em sẽ buông tay…

- Em nói gì – Trâm quay sang Ngọc sửng sốt– vậy là em không yêu anh ấy đúng không?

- Em sẽ buông tay nếu anh ấy không muốn nắm bàn tay của em, nhưng nếu anh ấy không muốn buông thì em sẽ nhất quyết không từ bỏ anh ấy – Ngọc nhẹ nhàng thốt ra những lời mà cô xem nó là lời bằng cả trái tim cô.

Tai Trâm như ù đi trước những gì vừa nghe được từ Ngọc, cô không ngờ cô bị một cô bé đánh bại trong chốc lát và cướp đi người yêu của cô.

- Em nói vậy là sao Ngọc – Phong cũng sửng sốt không kém, anh không hề biết rằng Ngọc sẽ phản ứng như vậy, anh chỉ nghĩ rằng Ngọc sẽ không tha thứ cho anh khi kéo cô vào việc của anh, anh chưa từng nhận ra tình cảm cô dành cho anh, vậy mà lâu nay anh cứ rụt rè không dám nghĩ tới

- Em có chắc là em sẽ không buông tay anh ấy – Trâm lạnh lùng nói, con người của cô nếu chưa là giây phút cuối cùng thì cô sẽ không bao giờ chấp nhận việc mình là người thua cuộc.

- Anh sẽ không buông tay cô ấy Trâm ạ – Phong cầm tay Ngọc, nhìn vào mắt Ngọc – Anh sẽ làm theo những gì mà con tim anh muốn

- Anh… – Trâm không thể ngờ được sự việc lại không diễn ra như những gì cô mong đợi – vậy được thôi, em chúc anh thanh thản để yêu được cô ấy

Rồi Trâm lặng lẽ đứng dậy, đến phút cuối Trâm vẫn muốn giữ một chút lòng tự trọng cuối cùng cho cô, bản thân cô chưa một lần nghĩ cô sẽ thua trong việc giành lại Phong, nhưng những gì cô vừa chứng kiến khiến cô không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa. Ngọc tự nhủ thầm rằng cô không được khóc lúc này, nhưng nước mắt cô vẫn rơi, cô thật sự không biết tình yêu của cô và anh liệu có thể thành sự thật, nhưng chỉ vào giây phút anh nắm tay cô thì cô biết rằng cô sẽ bất chấp tất cả để yêu anh.

“ Rầm”.

“Có ai không đưa cô ấy đi bệnh viện đi”

Một vụ tai nạn bất ngờ xảy ra, Ngọc và Phong vội chạy ra, đó là Trâm, chỉ mấy giây trước cô còn đứng trước Phong và Ngọc mà giờ đây quanh cô chỉ là máu và máu. Phong vội vã bế Trâm lên, anh thật không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, anh không ngờ rằng Trâm phải chịu một cú sốc lớn đến như vậy, bế Trâm lên mà bàn tay Trâm vẫn bám chặt lấy anh, cô mở mắt nhìn anh, hai giọt nước mắt pha lẫn máu trên mặt của cô từ từ chảy xuống, dù đứng trước sự sống và cái chết cô vẫn không thấy sợ bằng việc rời xa anh.

Người thứ 3 3

Ngọc không biết làm gì lúc này, cô chỉ biết đứng chôn chân nhìn chiếc xe cứu thương đi xa khuất, tay chân cô run sợ, cô vừa vô tình gây ra tai nạn cho Trâm, cô thấy sợ bản thân mình, có phải vì cô đã quá ích kỉ khi yêu Phong. Nhìn thấy hình ảnh Trâm nằm dưới đường ám ảnh cô khiến cô bật khóc, yêu thương đến vội mang theo cả nỗi đau đến với cô.

Trâm được đưa vào bệnh việc kịp thời nên cô đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng không biết do va đập khi tai nạn hay do cú shock tình cảm mà Trâm, cô gái mạnh mẽ ngày nào giờ chỉ thu mình trong chiếc giường bệnh, cô không gặp ai, không cho ai vào thăm, nửa đêm cô đi lang thang trong bệnh viện như người mất hồn, cả ngày cô không nói một lời, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.

Việc học của Trâm bị tạm hoãn lại, sức khỏe tuy đã ổn định nhưng tâm lý của Trâm thì hoàn toàn bị chấn động, không tìm ra căn nguyên bởi cô vẫn hoàn toàn bình thường, bố mẹ Trâm khóc nấc lên khi nhìn đứa con gái cứ như điên dại ngày ngày chỉ ngồi ở góc phòng không ăn không uống gì, đến Phong, Trâm cũng không muốn gặp, cứ nghe thấy ai nhắc đến Phong là cô gào lên, đuổi đánh ra khỏi phòng. Phong nhìn cô mà trái tim anh như bị bóp ngẹn, cả đời này anh không thể nào bù đắp hết những tổn thương anh đã gây ra cho Trâm, anh ước như cô có thể đánh đập giày vò anh cho hả giận chứ đừng tự hành hạ bản thân cô như lúc này, lâu lắm rồi anh mới rơi nước mắt, giọt nước mắt mặn chát thật cay đắng biết bao.

Từ hôm xảy ra tai nạn, đã bao nhiêu lần Ngọc định gọi điện cho Phong, cô vừa thương anh vừa thương Trâm, cô chỉ muốn biết tình hình Trâm như thế nào, nhưng cô sợ nếu nghe giọng anh lúc này thì cô không thể giữ được tình cảm của mình mà thể hiện ra mất. Có bàn tay ai như bóp chặt cổ họng cô khiến cô không thể nào thở được, trái tim chưa một lần bị tổn thương của cô gái bé nhỏ như Ngọc bật khóc, vết thương này lớn quá, lớn hơn cả sức chịu đựng của cô…

Chẳng có cái kết nào cho câu chuyện tình buồn của mối tình ba người Trâm, Phong và Ngọc. Có lẽ dù ai đến bên ai cũng sẽ có người phải chịu đau thương mất mát. Đôi khi hi sinh cũng là một cách để yêu thương người mình yêu. Năm tháng trôi đi, cuộc sống thay đổi, trong mỗi trái tim sứt sẹo của mỗi người dường như đã thấy không còn nhói đau, đi cả một chặng đường dài để họ đến bên nhau nhưng chỉ một bước chân quay lưng lại cũng sẽ khiến họ xa nhau mãi mãi. Chắc chắn rằng ở một nơi nào đó trong bảy tỉ người, sẽ có một trái tim đang chờ đập cùng nhịp với họ, đừng chỉ tự cho con tim mình có hai ngăn, một ngăn cho bản thân và một ngăn cho quá khứ, còn có một ngăn tương lai đang chờ họ mở, điều họ cần làm chỉ là tìm đúng chìa khóa mở nó mà thôi.

Vẫn là ba năm sau...

Trâm sau khi điều trị tâm lý cô đã hoàn thành tấm bằng Thạc sỹ bên Anh, đợt này cô về có mang theo một người giới thiệu cho gia đình, anh là người Anh và điều cô tìm thấy ở anh là một người đàn ông sẽ gắn bó với cô trong suốt quãng đời còn lại…

Còn Phong, anh đã học xong và lấy tấm bằng đỏ Kinh tế, anh vào Nam lập nghiệp và giờ đã trở thành Giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, hè này anh sẽ đón cả gia đình vào đây sinh sống, trái tim anh đóng cửa đã lâu và lòng anh cũng đã sẵn sàng đón nhận một tình cảm mới, nhưng anh tin chỉ cần trái tim còn đập chắc chắn vẫn sẽ cần được yêu thương.

Cô sinh viên ngày nào còn mới bỡ ngỡ nhập trường Minh Ngọc giờ đã là sinh viên năm ba chuẩn bị ra trường, giờ đây đối với Ngọc việc cô ao ước chính là được trở thành một cô MC giỏi giang và thành công, một tương lai mới đang mở ra cho cô gái bé nhỏ Minh Ngọc, cô đã không còn chơi guitar nữa, không phải vì cô sợ quá khứ mà cô muốn bắt đầu những thứ cô chưa từng khám phá trước đây. Cô đã tìm được nhiều hạnh phúc mới từ cuộc đời và việc được sinh ra để yêu và được yêu chính là một điều hạnh phúc lớn lao bây giờ mà cô cảm nhận được nhất…

>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé!
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?
 
>>> Em thích làm vợ anh!  
>>> Truyện cười ngắn hay nhất!    
>>> Đôi giầy và cốc nước Mía 
>>> Nếu chỉ còn một ngày để sống

Nếu Chỉ Còn Một Ngày Để Sống!

Thursday, March 26, 2015 / No Comments
Bạn đã bao giờ nghĩ mình chỉ còn một ngày để sống chưa? Sẽ là một ngày không như...mọi ngày...

Không đủ thời gian để nói lời cảm ơn.

Không đủ thời gian để nói lời xin lỗi.

Không đủ thời gian để nói lời chia tay.

Không đủ thời gian để làm những điều mình muốn.

Không đủ thời gian để yêu nhiều hơn.

Không đủ thời gian để bớt giận hờn.

Không đủ thời gian để tẩy xóa những day dứt, những chua cay.

Nếu bạn còn một ngày để sống bạn sẽ làm gì?

Từ hồi còn nhỏ, tôi thường hay tự hỏi, tại sao mình lại sinh ra trong đời này?

Mình sống để làm gì?

Ý nghĩa của cuộc sống là gì?

Sau này lớn lên một chút, chứng kiến cuộc đời có nhiều thù hận, lừa dối, cãi vã, đôi lúc tôi càng cảm thấy chán nản, tôi tự hỏi chẳng lẽ cuộc đời chỉ có thế? Vậy con người sống để làm gì?

Tóm lại, ý nghĩa lớn nhất của cuộc sống chính là: Có một ai đó để yêu, có một việc gì đó để làm, và có một điều gì đó để mà hy vọng.

Nếu bạn còn một ngày để sống?

Bạn sẽ nghĩ tới những ai?

Bạn sẽ muốn nói gì tới họ?

Bạn còn tâm nguyện gì chưa làm không?

Khi đọc tới đây, bạn đừng quên thăm hỏi những người bạn đang nghĩ tới, đừng quên bắt tay vào thực hiện những ước mơ của mình.

Bạn hãy sống như ngày mai phải chết, yêu như ngày mai phải cách xa, thực hiện ước mơ của bạn như thể nó là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời bạn. Và cuối cùng, sống thanh thản, tự do, tự tại. Cuộc đời có bao nhiêu đâu mà bon chen, ganh đua, nghi kị lẫn nhau. Hãy dành những thời khắc ấy cho tình yêu, cho những điều tốt đẹp.

Nếu lỡ mình chỉ còn sống được một ngày thì sao nhỉ? Có nhiều điều mình phải làm. Hai mươi tư giờ mình sẽ chia thật đều: sáu giờ cho bạn bè, sáu giờ cho gia đình, sáu giờ cho người ấy và sáu giờ cho bản thân. Nhiều khi nghĩ bản thân mình nhận được gì từ mọi người và mình làm được gì cho mọi người hay chưa? Mình sẽ làm thật nhiều cho những người mình yêu thương. Dù điều đó không lớn, không quan trọng nhưng mình hi vọng những người mình yêu mến sẽ cảm thấy điều đó quý giá.

Nếu chỉ còn một ngày được sống, mình muốn ngày đó trời sẽ mưa. Vì mình thích trời mưa! Mình nhớ có một người từng nói mình thế này: “Bạn bảo bạn yêu nắng, tại sao khi nắng lên bạn lại đội mũ? Bạn nói bạn yêu mưa, tại sao khi mưa trĩu hạt bạn lại bung dù để cho hạt mưa không chạm vào bạn?". Mình rất thích câu nói đó, một ngày để sống, mình sẽ sống trọn với cơn mưa, để cho mưa ôm lấy mình, ôm lấy đôi mắt mình, hôn lên đôi môi mình. Trời mưa khiến tim mình vui, mình thích tiếng mưa rơi, thích tiếng cười của những đứa trẻ thơ trong mưa, nó khiến mình yêu cuộc sống hơn.

Nếu chỉ còn một ngày để sống, mình sẽ không bên "ấy" đâu. Mình chỉ gặp "ấy" một lát thôi, mình sẽ đi ngay. Vì mình không muốn "ấy" chiếm hết cả một ngày cuối cùng của mình. Vì khi ở bên "ấy", mình không thể dứt ra được. "Ấy" cho mình một cảm giác ấm áp, một cảm giác được che chở, bên "ấy", mình thấy an toàn hơn bao giờ hết. Một ngày! Có lẽ không đủ cho một câu chuyện, không đủ cho một cái ôm, không đủ cho một nụ hôn và hơn hết không đủ cho một tình yêu "ấy" nhỉ! Nhưng mình nguyện yêu "ấy" cho dù chỉ một ngày thôi, mình thấy hạnh phúc lắm rồi. Đừng cố quên "ấy" ơi! Hãy giữ tình yêu của mình vào tim. Hãy cứ nhảy múa cho đến khi môi có thể mỉm cười khi nghĩ về tình yêu ấy. Một người kỉ nữ thực thụ có thể cười trong những lúc đau khổ nhất. Mình yêu "ấy" không bằng đôi mắt, không bằng đôi tai mà bằng trái tim.

Mình chỉ mong “ấy" đến bên mình, nắm tay mình, ôm mình vào lòng và yêu mình bằng cả trái tim. Để mai kia lỡ mình không còn bên "ấy" nữa lỡ tai mình không còn nghe được giọng của "ấy", lỡ mắt mình không còn được nhìn thấy "ấy" và tim mình không còn được đập chung nhịp với "ấy" thì mình cũng không hối tiếc vì được bên "ấy" lần cuối. Một ngày! Chỉ đủ cho mình nhìn "ấy", đủ cho mình nói câu "Tớ iêu ấy" với "ấy". Dù chỉ một ngày nhưng là một ngày ý nghĩa thì một ngày đó mình sống đâu có lãng phí phải không "ấy"? Mình ước giây phút này lặng mãi để tim được bình yên, mình được phép nhớ về "ấy". Mình thích cách "ấy" cười và nhìn mình nó khiến tim mình ấm áp. Mình không tìm thấy cảm giác đó ở những người xung quanh. Mình yêu "ấy" đơn giản vì "ấy” khiến mình hạnh phúc. Vui lên "ấy" nhé! Ấm áp và không còn u tối nữa.

Một ngày của mình phải kết thúc thôi, bao nhiêu đây đủ khiến mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Dù còn một ngày để sống, mình rất vui vì những gì mình làm được. Mình không muốn một ngày cuối cùng của mình trôi qua vô ích. Mình muốn sống trọn vẹn về thời gian lẫn ý nghĩa như thế cuộc sống của mình mới có ích. Mình không thấy hối tiếc vì góp hơi thở, góp nhịp tim vào mặt đất này.

Con người ai cũng có tình thương cả, tại sao phải để đến ngày cuối cùng mới trao yêu thương?

Mở lòng mình đi nào....

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!
>>> Truyện cười ngắn hay nhất!  
>>> Đôi giầy và cốc nước Mía 

Đôi giầy và cốc nước Mía

Tuesday, February 10, 2015 / No Comments
Chiều làm về, trời nóng, anh tạt vào quán ngay gần công ty làm cốc Cafe, chờ lát cho vãn người rồi về cho đỡ đông. Nhìn người ta chen chúc nhau mồ hôi nhễ nhại cũng ngán, lè lưỡi lắc đầu. Thế nên là thôi, nghỉ, làm hớp đã, đang khát!

- Chú ơi đánh giầy không chú?

- ưmmm… Anh vừa cúi ngậm uống hút vừa lắc đầu.

- Rẻ mà chú, con chỉ xin cái bánh mỳ ăn cho đỡ đói thôi…

- Giầy chú sắp cho vào bảo tàng đến nơi rồi, thử hỏi người khác xem nhé!

Đôi giầy và cốc nước Mía

Anh cười nhìn nó, nó xị mặt nhìn anh, buông thõng 2 vai có vẻ mệt mỏi rồi thất thểu đi ra mé cửa ngồi. Mụ chủ quán ngồi ngay đó cất giọng chua ngoa: - Đi chỗ khác kiếm ăn đi 2 cái thằng kia! Chúng mày ngồi đó án ngữ thì ai dám vào hàng nhà tao nữa. Hãm vừa chứ!!!

Đúng là cái miệng xinh không đồng nghĩa với những lời nói đẹp. Nó hắt hủi thân phận của đồng loại. Anh với tay lấy chùm chìa khoá trên bàn gọi thanh toán, mình cũng đếch thèm ngồi ở cái quán này lần nào nữa luôn. Hãm!!! Lao xe theo hướng 2 đứa nhỏ đi để tìm mà mãi không thấy. Quái! vừa thấy ở đây xong ngoắt cái đã không thấy đâu, bọn này nó bay đi chắc?? Anh tự hỏi.

- Chú ơi…

Anh giật mình, quay lại thấy thằng bé con đang ngồi sát ngay sau vách tường lúc nãy chìa tay ra.

- Sao lại ngồi đây? Anh cháu đâu?

- Anh đi kiếm đồ ăn rồi, chú ơi …đói…!!!

Tội nghiệp, thằng bé còm nhom, chắc chỉ tầm 3- 4 tuổi, bằng đứa cháu con ông anh trai anh là cùng. Đáng lẽ ra bây giờ nó phải đang được chăm sóc ăn uống đầy đủ, được đi mẫu giáo, có bố và có mẹ bên cạnh như bao đứa trẻ khác. Thế mà… Anh lần túi quần ra đc hơn 30k đưa cho nó: - Này cháu, cầm bảo anh đi mua đồ ăn cho nhé!

- KHÔNGGG!!!

Chưa kịp đưa đến tay thằng bé thì thằng anh từ đâu chạy lại giật tay thằng em vào. - Con cám ơn chú nhưng anh em con không dám nhận đâu ạ. Bọn con đâu phải ăn xin. Chú có lòng tốt thì để con đánh giầy cho chú. Giọng nó có vẻ dứt khoát.

- Thế mày định để cho em nó đói chết à thằng kia???

Nó cúi gằm mặt xuống không nói gì. Thằng em thì cứ cầm lấy tay anh giật giật. Anh bước gần đến ấn tiền vào tay thì nó lại hẩy ra xong quay ra ôm lấy thằng bé. - Thôi được rồi, haiz, thế qua quán nước mía kia ngồi chú trả công đánh giầy và mời 2 thằng nước mía. Được chưa???

Nó lí nhí: - Vâng, thế thì được ạ.

Vừa đặt cốc nước mía xuống bàn 2 đứa nó hút 1 mạch hết sạch, còn toàn đá. Anh quay qua chị bán nước giơ 2 ngón tay ý ra hiệu thêm 2 cốc nữa, chị hiểu ý ngay, gật lia lịa.

Đợi 2 cốc nước nữa đến, anh bắt chuyện. - Uống từ từ thôi không lạnh cổ, về đau họng đấy. Ngon ko?

- Dạ. Ngon ạ! Thằng bé con mút chùn chụt rồi quay sang anh. - Nước mía ngon quá anh hai, thế mà hôm trước anh bảo đắng lắm!!!

Nó cười hề hề rồi xoa đầu em. Thấy cốc thằng em đã gần hết, nó lấy cốc của mình đổ sang cho em.

- ơ, anh hai không uống à?

- Không, anh không thích uống nước mía. Em uống nốt đi.

Nó nhìn xuống chân anh. - Giầy chú bẩn quá rồi, con đánh giầy cho chú nha.

- Ok! hy vọng nó còn đánh được. Không cần sạch quá đâu.

Anh vừa tụt đôi giầy vừa xỏ đôi dép tổ ong nó đưa. Mặt nó đen nhẻm, nhưng nhìn kỹ khá sáng sủa. - Cháu bao tuổi? - Tám chú ạ. - Tám? - Dạ - Quá nhỏ!

Nó cười trừ - Con lớn rồi mà.

- Mà sao cháu cứ xưng con với chú thế? Chú đâu quen cháu nhỉ.

- Mẹ con bảo ra đường gặp người lớn phải xưng con hết, phải lễ phép với người lớn tuổi, mình không có gì thì cũng không để người ta coi thường được. Xưng con để thấy con người gần gũi nhau hơn chú ạ.

Anh tay chống cằm thở dài. Mình còn cố chấp hơn 1 đứa con nít. - Thế mẹ cháu... à con đâu? nhà ở đâu?

- Mẹ con mất rồi ạ, gần 2 năm nay rồi. Nhà con ở đằng kia, nhưng bị phá rồi chú ơi. Người ta giải tỏa rồi, giờ tụi con ngủ ở sau chợ.

- Thế bố? bố đâu?

- Con không có bố. Lúc sinh ra đến giờ con chỉ biết có mẹ thôi. Con ko được đến trường, mẹ dạy con viết, dạy con làm toán, cái gì mẹ cũng dạy con hết.

Nó vừa nói, 1 tay luồn vào trong giầy, 1 tay quệt xi thoăn thoắt, mặt trùng xuống. Anh cũng thôi, chẳng hỏi thêm nữa, quá khứ của mẹ nó chắc nó cũng chẳng biết đâu mà hỏi làm gì, nhưng trong đầu anh thì hiện lên cả đống giả thiết: nào là mẹ nó bị gã nào lừa xong không chịu cưới, bị nhà chồng hắt hủi hay cũng có thể người nhà ruồng bỏ… Nhưng có điều, anh chắc chắn đó là một bà mẹ tốt. Cứ nhìn cách thằng bé ăn nói và đối xử với người khác thì biết, hẳn nó phải bị ảnh hưởng rất nhiều từ mẹ. Anh bế thằng bé con lên cho ngồi lên đùi, nó cười, nụ cười như chưa từng được một lần như thế. Nó còn bé quá, còn chưa biết gì đang ở phía trước đợi chờ nó.

- Con định tích góp tiền để bữa nào nó lớn cho nó đến trường chú ạ, con không muốn nó giống như con. Nhưng mà sao giờ người ta khó quá, trước 1 ngày con đánh được hai chục đôi mà giờ chỉ được năm, sáu… Hôm mưa thì có khi chẳng đôi nào. Không có cái cho nó ăn nên nó còm nhom chú ạ.

- Haizzz…Mà sao nhìn 2 đứa chả giống nhau nhỉ??

- Dạ, con nhặt được nó ở góc chợ, nó khóc to lắm, con không biết ai để nó ở đấy nữa.

- Sao không đem nó trả lại, con có nuôi nổi nó đâu.

- Biết người ta ở đâu mà trả hở chú? Người ta đâu có thương nó, bỏ nó giữa chợ thế kia còn gì. Ít ra con còn có chỗ ngủ, kiếm được cái ăn cho nó. Nó chẳng có gì.

- Xong rồi chú. Có mấy chỗ con chà mãi không sạch.

- Ừ, nó nát rồi thì sạch sao được, thế này là tốt lắm rồi, chú cảm ơn. Hết bao nhiêu chú gửi tiền nào?

- dạ, 7 ngàn chú. Nhưng thôi ạ, chú cho anh em con uống nước mía coi như hoà rồi ạ.

- Hoà là hoà thế nào, nước mía là chú mời bọn mày. Đây, ví chú còn có ngần này, cầm lấy đưa e đi ăn cơm đi. Tối rồi.

- Sao nhiều thế chú, con không dám cầm đâu. Mẹ con mắng đấy!

- Sao con bảo mẹ con mất rồi??? Không được nói dối nha, xấu lắm đấy.

- Con không nói dối, mẹ con vẫn ở đây mà.

Nói rồi nó thò tay vào túi áo lôi ra cái ảnh be bé đen trắng có hình người phụ nữ tóc dài, đôi mắt buồn nhìn rất hiền. Lần đầu tiên anh thấy những tia nắng vàng cuối ngày nó nặng trĩu trên khoé mắt đến thế… Anh xoa đầu nó: - Cầm lấy, coi như chú đặt trước cả tháng, mai lại đánh giầy cho chú nhé.

Nó lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng chịu cầm rồi lí nhí: - Thế mai con sẽ đánh giầy cho chú nữa. Con cám ơn chú!

- Ừ…

Thằng anh cầm tay thằng em lũn cũn đi theo. - Bữa nào kiếm được tiền mình đi uống nước mía nữa nha anh hai, ngon lắm!!!

Anh nghe mà chẳng nhấc chân được lên. Giá mà ngay lúc này chú có thể làm được điều gì đó tốt hơn cho 2 đứa. Cảm ơn con, hôm nay là ngày may mắn của chú, con đã chỉ lại cho chú một con đường mà chú dường như đang mất dần niềm tin vào cái xã hội này. Chú vẫn tin là có điều kỳ diệu trên thế giới này, và con là một ví dụ. Cố gắng lên nhé! Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!
>>> Truyện cười ngắn hay nhất!  

Truyện cười ngắn hay nhất!

Thursday, January 29, 2015 / 1 Comment
Blog Toiviet247 đã tổng hợp và xin được chia sẻ với các bạn những mẩu Truyện cười ngắn hay nhất! Hy vọng sẽ đem lại cho các bạn những giây phút thư giãn thoả mái nhất. Hãy luôn nở nụ cười nhé. Một nụ cười bằng mười tháng thuôc bổ mà.

Truyện cười ngắn hay nhất!

Thiếu thứ gì thì nhặt thứ ấy!!!

-Thầy giáo hỏi học sinh: Nếu có 1 túi đạo đức và 1 túi tiền ở đường thì em nhặt túi nào?

-Trò không suy nghĩ , trả lời luôn : Thưa thầy, em nhặt túi tiền

-Thầy liền hắng giọng : Nếu như là thầy thì thầy sẽ nhặt túi đạo đức chứ không nhặt túi tiền, mà vì sao em lai nhặt túi tiền?

-Trò đáp tỉnh bơ : Thì em nghĩ ai thiếu gì thì nhặt thứ ấy!

-Thầy !!!…

----------

Ba chú heo..

Ba con heo , heo A tên là “Ai” , heo B tên là “Ở Đâu” , heo C tên là “Cái Gì”. Có một hôm , heo A và heo B đứng trước cửa , heo C thì ở trên gác

Một con sói phát hiện và muốn ăn thịt chúng, thế là chạy lại trc mặt heo A…

- Sói : mày là ai ??
- Heo A : uh !!
- Sói : cái gì ??
- Heo A : cái gì trên gác
- Sói : tao hỏi mày tên gì ??
- Heo A : tôi là ai !!
- Sói lại quay sang hỏi heo B…
- Sói : mày là ai ??
- Heo B : tôi ko phải là ai , nó là ai .(chỉ sang heo A)
- Sói : mày quen nó ??
- Heo B : uh .
- Sói : nó là ai ??
- Heo B : đúng thế .
- Sói : cái gì ??
- Heo B : cái gì trên gác .
- Sói : ở đâu ??
- Heo B : là tôi .
- Sói : ai ??
- Heo B :tôi ko phải là ai , nó là ai .(tiếp tục chỉ sang heo A)
- Sói : trời ơi !!
- Heo A+B : “trời ơi” là ba của chúng tôi .
- Sói : cái gì là ba của chúng mày à ??
- Heo B : ko phải .
- Sói chịu hết nỗi , lớn tiếng quát : tại sao…???
- Heo A+B : ông quen ông nội chúng tôi hả ??
- Sói : cái gì ??
- Heo A : cái gì trên gác , tại sao là ông nội chúng tôi .
- Sói : tại sao ??
- Heo A : đúng rồi .
- Sói : cái gì ??
- Heo A : ko , cái gì ở trên gác .
- Sói : ai ??
- Heo A : tôi là ai .
- Sói : mày là ai ??
- Heo A : uh , tôi là ai .
- Sói : cái gì ??
- Heo A+B : nó trên gác ….

Sói cắn lưỡi tự sát...

----------

Mệt không…

Trong một khách sạn lớn một bà hỏi anh gác thang máy:

- Lên xuống mãi thế này anh có mệt không…

- Thưa mệt ạ.

- Lên mệt hơn phải không…

- Thưa không ạ.

- Vậy thì xuống mệt hơn à…

- Thưa không ạ.

- Khi ngừng…

- Thưa không ạ.

- Thế thì khi nào anh mệt…

- Khi gặp những người hỏi nhiều..

----------

Hoa đẹp cho người đẹp

Anh chồng say xỉn về nhà, gọi cửa mãi mà không có ai ra mở. Cuối cùng, anh nghĩ ra một kế và gọi thật to:

- Tôi mang bó hoa đẹp nhất về tặng cho người phụ nữ đẹp nhất trần gian đây!

- Lập tức, cánh cửa mở toang, cô vợ sung sướng chạy ra và hỏi: Đâu, bó hoa đẹp nhất đâu?

- Anh chồng liền bảo: Thế người phụ nữ đẹp nhất trần gian đâu hả em?

----------

Ai là kẻ ngốc???

A hỏi B:

A: Theo cậu thì người như thế nào bị gọi là kẻ ngốc?

B: Là người cố gắng diễn đạt điều mình muốn nói nhưng người khác không hiểu. Cậu có hiểu không?

A: KHÔNG!!!

----------

Nhận xét..


Môt bà vợ soi mình trước gương trước khi đi ngủ và nói với chồng:

- Mình ơi, trông em thật kinh khủng, béo và xấu nữa… Cho em một lời nhận xét tốt hơn đi mình.

Anh chồng bỏ quyển vở ra trả lời:

- Ừ, thị lực của em thật tuyệt hảo!

----------

Mọi việc đều ổn…


Cặp vợ chồng nọ âu sầu về cậu con đã bốn tuổi mà vẫn không biết nói. Đưa đi khắp lượt bác sĩ nhưng cũng chẳng tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng một sáng đứa bé đột nhiên kêu lên:

- Mẹ ơi, bánh mì hôm nay bị cháy quá.

- Con biết nói à ? – Người mẹ mừng rỡ – Nhưng tại sao đến bây giờ con mới chịu mở miệng?

- Trước giờ mọi việc đều ổn cả.

----------

Hacker…

Là chỗ thân tình, một con quỷ mời tay hacker trẻ thăm quan địa ngục. Chàng thanh niên nhìn thấy máy tính ê hề, mọi người đều ngồi chơi DOOM, vào Internet thoải mái, quậy mệt nghỉ… Cậu ta tuyên bố rằng khi chết sẽ vào địa ngục này.
-…30 năm sau, anh ta chết và được đưa tới địa ngục. Vẫn là khung cảnh xưa nhưng người đã khác, cơ man là quỷ dữ gào thét hè nhau đòi xé phay, hầm nhừ xương anh ta trong vạc dầu làm lẩu. Hacker hỏi bạn cũ:
- Sao lại thế này, những cảnh ông cho tôi xem đâu?
- Bọn chúng là người bị ăn cắp account, chủ ngân hàng bị bẻ khoá, nhà quản trị mạng… Họ chờ anh ở đây đã lâu rồi. Thôi thì dám làm dám chịu nhé!

----------

Chơi khó bạn

Anh chàng hết tiền liền nhắn tin cho bạn thân: "Mày làm gì đấy? Mua cho tao cái thẻ!"

Thằng bạn ngay lập tức nhắn tin lại:

- Mã thẻ này nạp đi! Tao nạp thử rồi! Được đấy!

----------

Cười cũng chết.

Có 1 con rùa sống trong 1 khu rừng và nơi đó đang bị hạn hán. Chú rùa này muốn sang khu rừng bên cạnh để sống. Nó liền nhờ 1 con đại bàng mang sang. Con rùa cắn vào 1 khúc gỗ để đại bàng quắc khúc gỗ đó. Đang đi đc nửa đường con đại bàng liền nói : – ” hôm trước tôi cũng mang 1 chú rùa sang vùng rừng bên kia bằng cách này. Nhưng bị rơi vì nghe tôi kể chuyện cười mà lại cười.”. – Con Rùa liền phá lên cười : ” ha ha ha ! sao lai có thằng ngu như thế nhỉ ”   -Đại bàng nói: mình lại phải mang khúc gỗ nữa à.

----------

Nhìn đểu…

- Mày nhìn đểu tao hả?

- Dạ đâu có,mắt e lé.
- Mày cười đểu tao hả?

-  Dạ đâu có,miệng e méo.Vậy thì tao oánh mày cái tội xấu xí lại thích gây chú ý

----------

Phong cảnh đẹp..

Ở một điểm tham quan trên núi, hướng dẫn viên nói với khách du lịch:

- Thưa quý vị, sườn núi ở đây rất dốc, dưới kia là vực sâu, nhưng nếu có vị nào chẳng may trượt chân thì trong lúc trôi xuống xin đừng quên nhìn sang phía bên phải kia, phong cảnh ở đó tuyệt đẹp.

----------

 Đòi nợ,..

Một người hẹn gặp bạn ở quán cà phê:
- Cậu sẽ trả tiền nợ cho tớ chứ?
- Hiện giờ thì tớ chưa trả được.
- Nếu cậu không trả ngay, tớ sẽ thông báo cho tất cả những người cho cậu vay tiền rằng cậu đã trả hết cho tớ rồi!

----------
Thể hiện trình độ..

Người đến xin việc hỏi anh bồi:
- Cửa hàng này có cần người cực khỏe để đuổinhững thực khách quá chén không?
- Cần chứ! Nhưng trình độ của anh tới đâu?
Chàng xin việc liền tiến lại bàn đầu, tóm ngaymột người đàn ông béo phệ và ném vèo qua cửa sổ.
- Thấy chưa? Ý kiến của anh thế nào?
- Xuất sắc! Đợi ông chủ quán vào sẽ nói chuyệnvới anh.
- Ông ta đi đâu vậy?
- Vừa bị anh ném ra ngoài.

----------
Luật Hôn nhân..         

Hai vợ chồng cãi nhau:
Người chồng gào lên: Biết thế tôi thà lấy quỷ còn hơn lấy cô..

Vợ thản nhiên:
-Luật Hôn nhân không cho phép họ hàng lấy nhau đâu

----------
Thương vợ…

Một ông chồng cầu nguyện: “Lạy Chúa! Con rất yêu vợ con. Nếu cô ấy đau đầu, con xin đau thay; nếu cô ấy buồn, con xin buồn thay; nếu cô ấy phải chịu cảnh góa bụa, con xin chịu thay…”

----------
Xúc phạm

Mary hay đi ngang qua một tiệm bán thú nuôi. Có một con vẹt trong tiệm thấy Mary, nó ré lên:
- Ê, cô kia!
- Mary quay lại hỏi: Gì?
- Cô xấu hoắc!
- Mary rất tức giận. Hôm sau, cô đi ngang, con vẹt lại ré lên: Ê, cô kia. Cô xấu hoắc!

Mary tức giận lắm. Chuyện này lặp lại đến lần thứ ba thì Mary không chịu nổi. Cô vào tiệm và nói với chủ tiệm: Con vẹt này xúc phạm tôi. nếu ông không dạy dỗ nó đàng hoàng, tôi sẽ kiện!

Hôm sau, Mary đi ngang qua, con vẹt vẫn ré lên: Ê, cô kia!

Mary quay lại, thách thức: Gì?

Con vẹt cười nham nhở: Cô biết rồi còn hỏi!

----------
Nhớ lời mẹ..

Sau tiệc cưới, cô dâu chú rể động phòng hoa chúc rồi lăn ra ngủ. Nửa đêm, chú rể chợt bừng tỉnh vì tiếng cô dâu cười ha hả. Chú rể hơi khó chịu nhưng vẫn gắng dịu giọng hỏi :

–Có chuyện gì mà em cười vui thế?

–Em nhớ lời mẹ em hồi xưa. Cô dâu nói:

–Bà nói gì vậy em?

–Mẹ em thường bảo: ” Xấu gái lại vô duyên như mày thì có chó nó lấy “

----------
Chuột cũng chém gió..

Hai con chuột ngồi chém gió với nhau. Con chuột thứ nhất: “Sáng nào tao cũng tập thể dục với bẫy chuột cho khoẻ người.”
- Con chuột thứ hai: “Bình thường, sáng nào tao cũng pha bả chuột uống với sữa cho tỉnh táo.”

- Đột nhiên có con chuột khác đi qua rút ngay điện thoại ra: “Mèo à, số 10 Tràng Thi à? Chờ tao đến anh em mình tập boxing rồi đi lắc nhé!”

- Hai con chuột kia: shock chết

----------
Khoe ao..

- Khánh: Ê này, sợ quá! Tối qua nhà tao có trộm
- Cúc: Bốc phét!
- Khánh: Không tin à? Tao nói có sách, mach có chứng hẳn hoi đấy nhé. Nhìn đây này, trộm vào khua sạch quần áo nên tao phải mua cái áo mới này đấy.
- Cúc: Hí!Hí!!!
----------
Tặng hoa

Hai người bạn hỏi thăm nhau:

- Tối qua, cậu đến nhà nàng chơi vui vẻ chứ?

- Ừ, tớ đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca và cô ấy ném xuống cho tớ một cành hoa...

- Lãng mạn quá, thế còn đầu cậu bị sao thế?

- À... vì cô ấy đãng trí không... rút cành hoa ra khỏi bình!

----------
Cướp lịch sự

Trên phố vắng, một thanh niên hỏi người phụ nữ qua đường:
-Thưa bà, bà thấy gần đây có ông cảnh sát nào không ạ?
-Ồ! không có đâu, nhưng có chuyện gì xảy ra thế?
-Không, hãy đưa túi xách của bà ra đây.
----------
Có cả hai thứ

Hai người bạn lâu ngày gặp nhau
- A! Mạnh khoẻ chứ? Có vợ chưa hay vẫn rửa chén quét nhà?
- Ồ vẫn khoẻ! Và có cả hai thứ - vợ và rửa chén quét nhà.

Bạn có câu truyện cười nào hay thì tiếp tục comment, chia sẻ ở phần dưới nhé!

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!
>>> Sức mạnh của tình yêu!

Sức mạnh của tình yêu!

Wednesday, January 28, 2015 / No Comments
Anh này! Mình chia tay anh nhé. Tuần sau em tổ chức lễ cưới.
Anh có yêu em không?
Nó ôm chặt lấy anh, nheo nheo mắt nhìn, hỏi với giọng rất nghiêm trọng.
Anh cười, xoa đầu nó. Hỏi gì mà buồn cười thế, tất nhiên là anh yêu em rồi!
yêu nhiều không?
- Nhiều, nhiều lắm, nhiều không đếm được.
- Thế khi nào anh hết yêu em?
- Đến khi nào anh không thở đc nữa
Nó cười hạnh phúc, ghì chặt cổ anh và hôn ….


Sức mạnh của tình yêu!

Anh gặp một tai nạn rất khủng khiếp. May mắn là anh giữ được mạng sống nhưng nửa mặt của anh bị vỡ, tay và chân phải bị liệt hoàn toàn. Bây giờ anh chỉ là 1 phế nhân vô dụng và gớm ghiếc. Nó đau lòng lắm, lẽ ra người nằm ở đây phải là nó. Chính anh đã đẩy nó ra khỏi lưỡi hái tử thần. Hằng ngày nó vẫn đi làm bình thường, cứ mỗi khi rảnh rỗi là nó ghé thăm nom, chăm sóc anh.
Mẹ anh khóc suốt, nó cũng khóc, tấm tức và nghẹn ngào. Đám cưới cuối năm nó không có ý định sẽ huỷ ví nó không thể bỏ rơi anh được. Anh không chỉ là người nó yêu mà còn là ân nhân của nó nữa. Lúc nó lau mặt và đút cháo cho anh, anh cầm tay nó, khẽ nói :
- Chúng mình chia tay thôi em, anh giờ đây là phế nhân rồi, chẳng thể che chở và lo lắng cho em được nữa.
Không, em không đồng ý, em không muốn. Anh đừng biến em trở thành kẻ bội bạc như thế. Nó khóc, nó ôm chặt lấy anh.
Anh đưa tay trái lên xoa tóc nó, ở trong mắt trái có giọt nước mắt khé rơi. Một thời gian sau nó bận bịu với công việc và những mối quân hệ mới nên ít khi khi đến thăm anh. Anh không buồn cũng không muốn trách nó, anh không muốn vì anh mà nó bỏ bê sự nghiệp.
Giống như trò đời nghiệt ngã, nó nhanh chóng bị cuốn vào những vòng xoáy của cám dỗ. Nó bắt đầu thấy chán mỗi khi ngồi tâm sự với anh.
Những khi đẩy xe lăn cho anh cùng đi dạo phố, nó đã biết xấu hổ. Nó so sánh anh với những người theo đuổi nó. Và dĩ nhiên, anh luôn bị thua thảm hại
Gần đến ngày cưới, nó bỗng hoãn lại vì lí do công việc. Mọi người ai cũng tin và thông cảm cho nó. Bố mẹ hai bên thì thương nó nhiều khi nó vẫn quyết định cưới anh dù anh như thế. Bạn bè thì khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu mãnh liệt của anh và nó.
Anh này! Mình chia tay anh nhé. Tuần sau em tổ chức lễ cưới.
Nó thì lại thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi.
Nó đã đem lòng yêu 1 anh bạn đồng nghiệp nhưng lại không dám nói với anh, nó không muốn anh buồn bởi anh đã hi sinh vì nó quá nhiều.
Nhưng hơn ai hết, nó không muốn đám cưới này diễn ra. Anh không còn là tình yêu to lớn của nó nữa mà đã trở thành gánh nặng từ lúc nào không hay. Cứ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn nó sẽ phải gánh vác làm trụ cột trong gia đình là nó đã muốn ngã khuỵ và từ bỏ ngay lập tức.
Đôi khi nó thèm được anh ôm thật chặt, thèm được tựa vào vai anh, thèm được anh cõng đi đi dọc bãi biển.
Những điều đó rất đơn giản nhưng giờ chỉ là mong ước không bao giờ thực hiện được. Nó khóc, nó thấy ngạt thở quá, sao ông trời lại khiến nó khó xử như thế này …
Sau 1 tuần đi du lịch về nó quyết định sẽ chia tay với anh, nó không thể trói buộc cuộc đời nó với 1 người tàn phế không có tương lai như anh được. Dù biết mình thật độc ác và tàn nhẫn nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác.
Nó hẹn anh ở 1 quán cafe quen thuộc.
Anh à.. em..em muốn.. . Nó thấy nghẹn ứ ở cổ, ấp úng mãi không nói ra được. Nó cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Anh mỉm cười :
- Chúng ta chia tay em nhé! Nó sững sờ, tròn mắt nhìn anh. Nếu ở bên anh mà em không có hạnh phúc thì chẳng thà bắt anh xa em còn hơn. Nó cúi mặt, khẽ hỏi:
Anh hết yêu em rồi à? Anh không, chỉ im lặng lắc đầu. Tròng mắt trái của anh nhìn nó, sâu thẳm và hun hút buồn. Thế sao anh muốn chia tay?
Còn nữa, anh chưa bao giờ hỏi khi nào em hết yêu anh. -Với anh điều đó không quan trọng. Anh điềm đạm nói – Dù em có thù ghét anh thì anh vẫn mãi yêu em.
Lẽ ra anh đã chết ngay từ hôm đó, nhưng anh chợt nghĩ rằng nếu anh ngừng thở rồi thì sẽ không thể yêu em được nữa, thế nên anh cố gắng sống bằng được. Nhưng giờ đây thấy mình thừa thãi quá, lại thành gánh nặng của mọi người. Việc duy nhất anh có thể làm cho em là cầu mong em hạnh phúc
Nó cúi gằm mặt xuống, mắt rưng rưng. Nó không ngờ anh lại yêu nó nhiều đến thế. Bỗng dưng điện thoại nó rung, người yêu mới đang gọi cho nó. Nó không nhấc máy, anh nhắc khẽ: – Người ấy đang gọi đấy, em đi đi. Nó nhìn anh, không lỡ cất bước.
Đừng lo cho anh, anh không sao đâu, em hạnh phúc là anh vui rồi. Anh cười.
Khó khăn lắm nó mới đứng dậy được. Nó nhìn anh rất lâu rồi vẫn quyết định đi.
Người yêu mới đợi nó ở ngoài.
- Em làm gì mà lâu thế, anh đợi mãi.
Anh này, anh có yêu em không?
Anh có!
- Đến khi nào anh mới hết yêu em?
- Đến khi nào em chán ghét anh, em đuổi anh đi.
Nó sững sờ, người đàn ông đứng trước mặt nó không yêu nó nhiều như anh.
Ơ kìa, sao mắt trái em lại ướt thế kia?
Nó giật mình, nó đang khóc, nó khóc 1 bên, cái bên mà anh cũng chỉ có thể khóc được.
Nó chợt nhận ra bao thói quen của anh đã ngấm vào cuộc sống của nó. Nó thực sự không chỏ mắc nợ anh mà vẫn còn yêu anh rất nhiều, người đó đã không tiếc tính mạng để nó được sống, đã đấu tranh với cái chết để lại được yêu nó sao nó lại đành lòng mà bỏ anh được. Nó nhìn người yêu mới.
Anh này! mình chia tay anh nhé, tuần sau em tổ chức lễ cưới rồi, em xin lỗi
Nó nói rồi quay đầu chạy lại quán cafe nơi mà nó vừa để quên 1 báu vật ở đó.
Nó biết rằng: Khi tình yêu trở thành gánh nặng thì phải cố mà gánh lấy, chứ không được phép từ bỏ, vì bỏ rồi sẽ thấy hối hận.

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!

Em thích làm vợ anh...

Friday, January 16, 2015 / No Comments
Nếu một khi nào đó anh mệt mỏi. Em hãy ôm anh thật chặt nhé. Nói với anh điều này:'' Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Có nhiều điều cần phải làm''. Anh sẽ bước qua khó khăn.

Vậy là tôi lên xe hoa về với chồng rồi.

Một ngày trời đông lạnh!

Đám cưới quê. Người ta căng phông bạt, kết hoa, để rồi khi cơn gió ùa qua, làn da tôi lại run run. Môi tôi cũng se se lại. Còn lòng thì tê tái đôi chút. Tôi cũng thút thít như thể là tôi vừa bị mất cái gì mà không có lấy lại được bao giờ.

Em thích làm vợ anh...
Trong cuộc đời này có nhiều thứ để con người phải cảm ơn nhau. Và nhất là tôi sẽ dành cả cuộc đời này để cảm ơn người đàn ông - người chồng mà đã yêu thương tôi hết lòng.
Đó có phải là cái tự do bay nhảy của thời con gái? Đó có phải là cái cảm giác lâng lâng khi có một cơ số chàng trai đeo đuổi, nói những lời có cánh? Đó có phải là cái cảm giác khi nói em bệnh rồi, có người lo đến xoắn xít, chạy lại sờ đầu, sờ trán, cầm tay, có người thủ thỉ: “ Em không được phép bệnh nữa, có biết không? Làm anh lo” Hay là có người lăng xăng: “ Em bệnh thế nào? Đã có ai chăm em chưa? Anh mua cháo cho em ăn nhé! Mau khỏe để cuối tuần đi coi phim cùng nhau nhé”…

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà.

Để xem nào? Tôi mới quen anh ngay tức thì cách đây chỉ chừng nửa năm thôi.

Tối hôm đó tôi đi ăn tiệc cưới của một người bạn cùng cơ quan. Cuối tuần, ngày mai tôi được ngủ nướng rồi . Thay một bộ đồ thật đẹp. Chạy xuống dưới nhà dắt con vespa ra. Nghía mình qua cái gương. Tự dưng có một ý tưởng lóe lên. Dắt xe vào nhà. Chạy lên thay một bộ đồ thật là gợi cảm. Phải thế này chứ. Tôi gọi taxi đi. Cuối tuần mà, hôm nay phải rủ mấy đứa nữa đi tăng hai mới được.

Cô dâu đẹp quá!Con nhỏ này hôm nay đẹp thật đấy. Ngày thường xinh không đến nỗi nào vậy mà hôm nay nhờ kĩ thuật make up nhìn là muốn cưới à. Lúc chú rể dẫn cô dâu từ dưới lên trong tiếng nhạc mê đắm du dương, nhìn cả hai thật rạng rỡ. Trăm năm chỉ có một ngày, mà ngày hôm nay là ngày được chọn để họ thuộc về nhau.

Tiệc cưới ở lầu hai, từ trên này nhìn ra phía ngoài thấy bập bềnh sóng nước. Đêm có một cái vẻ đẹp khó có thể cưỡng lại . Chắc có lẽ nhờ sự tài tình của âm nhạc và ánh sáng. Cách bài trí khiến người ta muốn đi vào, muốn ở mãi mà chẳng muốn ra.

Vui thật, mấy bà tám hôm nay tha hồ mà trò chuyện. Rồi hỏi han nhau bao giờ thì lên xe hoa. Anh này thế nào? Anh kia thế nào?

Tôi thì bông đùa. Tháng 11 sẽ cưới chồng. Định ngày hết trơn rồi. 31/11. Còn chú rể à? Bí mật . Cho nó bất ngờ. Trong tiếng ồn ã chắc chẳng ai nghe rõ nên chỉ cười xã giao. Chỉ có mấy quỷ nhỏ là biết mình bông đùa. Khỉ mốc làm gì có ngày 31/11.

Ừ thì trong số một list các anh theo tôi, tôi có thể lựa chọn một anh bất kì lúc nào. Và over. Cuộc chơi dừng lại .

Gió lộng như thế này. Thêm một chút men rồi lại thêm một chút nữa. Càng vui càng uống. Nhưng càng uống niềm vui càng vơi. Cái này vơi thì cái kia đầy. Cho tới khi nỗi buồn ngự trị tâm hồn tôi. Không lẽ không thể vui trọn vẹn cả ngày.

22g22 phút. Tôi cứ khi nào nhìn đồng hồ là lại có sự trùng nhau đến sợ. Hôm nay buổi sáng lúc 6g6 phút tự dưng tỉnh ngủ. Lúc 10g10 tự dưng muốn đi ăn. Lúc 19g19 chuẩn bị đi ra khỏi nhà. Hôm nay còn cái gì đặc biệt nữa không nhỉ?

Kế hoạch hát hò bị bỏ vì có đứa muốn đi về với tình yêu? Bực bội ghê. Hay là mình cũng alo cho một anh nhỉ? Chán ngắt khi cứ cố gắng ở gần những người mình không có cảm xúc. Người đẹp trai thì lại hơi đào hoa, cảm giác bất an. Người hiền lành thì lại hơi nhút nhát, tôi ghét phải chủ động. Người thì quá gia trưởng, em là con gái phải thế này phải thế kia. Người thì quá sởi lởi, em ơi bây giờ người ta sống tây hóa lắm, em cứ tự do, yêu anh em không thích thì em cặp với người khác…

Híc. Táp vào quán café vườn. Có bao giờ tôi uống café đâu, chỉ toàn là thích cái nước trà đá người ta pha có cái lá gì thơm thơm à.

Tự nhiên thấy trời đất chuyển mình. Chẳng có lẽ mưa. Tôi ghét mưa đến lạ, có lẽ bởi vì cứ dính vài hạt mưa là lăn quay ra bệnh.

Tôi chạy ra vẫy taxi. Đúng lúc một chàng trai xuất hiện. Tôi thì không nhường rồi đó. Ai bảo làm con gái nó sướng thế đấy.

Mưa ào một cái đúng lúc tôi vừa đóng cánh cửa xe lại. Sao tôi ác thế nhỉ? Kêu bác tài mở cửa xe. Anh vê đâu?

Quận nhất. Vậy thì được, chung lối rồi. Lên xe đi. Anh ướt mèm. Tôi ngồi khá xa để tránh những giọt nước còn sót lại bắn sang người.
Đưa cho anh hết số khăn giấy của tôi. Nhìn thấy thương...

Mưa cứ đều đều rơi. Tại trời mưa nên sẽ ghé qua nhà tôi trước, trước khi anh đi tiếp về nhà anh. Anh chào tôi mà chưa kịp hỏi người kia tên gì?
...
Sáng sớm hôm sau có người nhấn chuông cửa nhà tôi. Sau cơn mưa mọi thứ trở nên trong lành. Chậu hoa của tôi cũng tươi hơn, nhưng mà lại nhạt hương mất rồi.

Là anh ấy.

Tôi chạy xuống mở cửa. Anh cười hiền…Tự dưng thấy mến anh. Mà không hiểu có chuyện gì nhỉ? Tôi nhớ đâu có nợ anh cái gì đâu?

Anh nợ em một lời cảm ơn nên hôm nay mời em đi ăn!

Xem cách nói của anh kìa. Khác lắm cách nói của mọi người. Tôi chẳng muốn kiêu ngạo trong một phi vụ thế này nên nhận lời ngay. Cố tình cho anh chờ hóa đá luôn. Tôi đi tắm rồi thay đồ mới đi. Trang điểm nữa nhé.

Anh chẳng giận, chỉ cười hiền lành khi tôi xuống. Tôi ghét cái sự bình thản của anh. Nhưng vậy lại khiến tôi có cảm giác anh có thể chịu nhiệt được đó. Tôi là bà chằng mà.

Anh không nói nhiều cũng chẳng nói ít. Nhưng cái gì anh biết anh nói đều rất tỉ mỉ, chính xác khiến tôi không thể nào mà không nể phục anh được.

Tôi chấm dứt mối quan hệ nửa vời với những người khác. Tôi thích thú cuối ngày được nằm vật xuống giường nói chuyện trên trời dưới bể với anh. Hay sáng ra ngồi vắt vẻo cạnh cạnh giường như con chim non mới dậy.

Tôi thích cái yên bình mà anh mang tới.

Anh hoàn toàn khác chàng hoàng tử mà tôi từng mơ ước. Nhưng mà tôi không thể nào dứt khỏi tâm trí về anh. Anh không cao lớn. Body không hoàn hảo, nhưng ưa nhìn. Không sao, khuôn mặt làm tôi mê mẩn là quá đươc rồi. Đời có cho ai tất cả bao giờ.

Tôi hiền hòa hơn. Đọc những cuốn sách về chủ đề mà anh gợi ý.
...
Lần đầu tôi về quê anh chơi. Cái bình dị ở vùng quê khiến tôi chẳng muốn rời xa. Buổi tối chúng tôi cùng ngắm anh trăng lành lạnh. Cùng đi bộ trên con đường đê đầy gió. Sương đêm khiến không khí đặc hơn. Đèn đường mập mờ. Cây cối lô nhô, nhà cửa lô nhô. Ngắm nhìn anh nhấm nháp từng ngụm cafe nóng, cảm nhận cái mùi hương say nồng quện lại. Hơi thở anh như làn khói phả vào đêm…

Đêm khẽ khàng, đêm rơi từng giọt…Cảm xúc miên man trong vòng tay ấm áp.
- Em thích sau này làm vợ anh.
Tôi nói nhỏ nhỏ để anh hỏi lại.
Tôi thì thào nhỏ hơn

Anh quay sang, ghé tai thật gần.
Tôi nói thật khẽ lên bờ môi anh:
- Em muốn làm vợ anh.

Anh cười. Đôi mắt anh rực rỡ hơn cả vì sao trên trời.
Anh ôm tôi thật chặt. Thật lâu. Anh thầm thì:
- Em đang cầu hôn anh đấy à?

Tôi quay sang véo tai anh. Anh cắn tay tôi. Vừa cắn vừa lém lỉnh. Vậy theo anh bỏ cuộc chơi hả nàng?

Sau này không được chán anh đâu đấy.

Chỉ cần cho anh 1 bữa tối thật ấm cúng là được. Anh không ăn nhiều nên nấu ít mà ngon là được. Còn nếu vợ nấu không ngon anh sẽ nấu cho vợ ăn.

Sau này vợ có thêm những người thân mới, vợ hãy yêu thương như người nhà của vợ nhé. Đừng giận dỗi mọi người. Đôi khi lối sống ở quê và cách nói chuyện khác người thành phố nên nếu em không hài lòng chỉ cần mỉm cười là được rồi.

Sau này vợ cứ làm nũng anh khi mang bầu nhé. Anh sẽ chăm sóc cho vợ những lúc ấy. Anh muốn được chạy loăng quăng để mua những món em thích ăn, miễn là em ăn nhiều là được. Vợ anh phải thật khỏe mạnh để anh không phải lo lắng quá nhiều nhé. Lấy chồng rồi sẽ hơi khác một chút khi chúng ta làm bạn.

Em có muốn mình yêu nhau một thời gian nữa không? Anh sợ em chỉ là bộc phát. Anh sẽ yêu thương và tôn trọng em. Vợ chồng ngoài yêu thương nhau còn phải trọng nhau như khách nữa em biết không?

Anh có một số tính xấu mà nhất định em phải chịu đấy.

Thứ nhất anh sẽ không chịu được nếu đi về mà thấy vợ không vui. Vì thế dù thế nào cũng hãy nén sự muộn phiền xuống nhé. Rồi hãy thủ thỉ với anh những điều khiến em không vui.

Thứ hai anh sẽ không ăn cơm một mình nếu em không chịu ăn cơm. Mà anh lại không thích ăn phở đâu. Đừng để anh chết đói nhé.

Thứ ba vợ chồng mình phải luôn bên nhau đấy. Không được buông tay đâu nhé. Chỉ cần một người buông thì người kia sẽ không níu lại được. Anh ghét sự níu kéo nên em hãy cân nhắc trước khi muốn rời đi nhé.

Anh không phải là người lãng mạn, nhưng nếu em thích anh làm điều gì đó cho em vui. Em cứ nói với anh. Nếu có thể làm được anh sẽ làm cho em.

Nếu một khi nào đó anh mệt mỏi. Em hãy ôm anh thật chặt nhé. Nói với anh điều này:'' Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Có nhiều điều cần phải làm''. Anh sẽ bước qua khó khăn.

Chỉ cần là có một mái ấm bình yên thôi, chúng ta không sợ gì cả. Dù chúng ta có mất tất cả thì vẫn còn gia đình.

Thứ để giữ lửa cho gia đình chính là tình yêu và niềm tin đấy em.

Nếu em đã nghe thấy những điều anh nói và đồng ý thì mình cưới nhau nhé em. Anh đã mơ tưởng đến mỗi tối được xem ti vi cùng em. Được cùng nhau ngủ. Được hôn em mỗi sáng thức dậy. Và lòng anh khấp khởi đợi chờ đến khi có thêm một người nữa đến buộc chúng ta lại với nhau.

Tôi chẳng nói được thêm điều gì. Siết anh thật chặt.

Chẳng có màn cầu hôn lãng mạn nào. Chẳng có hoa và nến. Chẳng có hứa hẹn hay trói buộc nào. Tôi cứ bị cuốn vào anh như thể sinh ra để cho anh vậy.

Tôi thầm cảm ơn bố mẹ anh đã sinh anh ra trong cuộc đời này. Tôi cũng bắt đầu tin vào duyên số. Cảm ơn cơn mưa vội. Cảm ơn anh đã tới gặp tôi ngày hôm sau.

Trong cuộc đời này có nhiều thứ để con người phải cảm ơn nhau. Và nhất là tôi sẽ dành cả cuộc đời này để cảm ơn người đàn ông- người chồng mà đã yêu thương tôi hết lòng.

Tôi và anh lần đầu tiên trói buộc với nhau. Chúng tôi cùng khóa một chiếc khóa và ném chìa đi…Anh cười hiền lắm…Anh đã photo chiếc chìa của em rồi. Em có thể lấy lại bất kì khi nào em muốn. Nhưng anh mong em luôn tự nguyện ở lại bên anh. Tất nhiên rồi. Tôi đâu có muốn rời xa vòng tay này đâu.

Gió thổi lộng. Tôi khóc vì quá hạnh phúc...

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Sức mạnh của tình yêu!

Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

Thursday, January 15, 2015 / No Comments
Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại. Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi. Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

Mùa đông năm ấy thật lạnh tuyết rơi nhiều khiến mặt đất biến thành một sân trượt tuyết trơn láng. Anh rùng mình khẽ xoa đôi bàn tay lạnh cóng kiên nhẫn ngồi đợi cô đến. Nơi anh và cô thường ...hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ nhưng vòng tròn trên nền tuyết cứng. Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chữ “yêu” và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian…

Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh. Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang…

Cô đứng trước mặt anh Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: “Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!”. Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói: “Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!”, “Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!”. Cô nép mình bên vai anh thầm thì.

Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều. Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: “Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè.

Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!”. Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: “Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ”.

Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài…

Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: “Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!” Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: ”Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!”. Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần…

Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: “Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa”. Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên.

Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên. Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: “Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi…Em!”
Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: “Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!”. Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn…

Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ “yêu” anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng. Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng “ầm” xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: “Hai xe đâm nhau rồi", tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì…

Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa. Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: “Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con…” Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn
Áo..áo…len… mang cho con!”. Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng “Con…nhớ… anh ấy!”. Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi…

Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu…

Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc. Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: “Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi..” Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi.

Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: “Đừng khóc nữa…Kiếp sau…em sẽ chờ đợi anh!”. Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại...“Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!”

Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại. Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi.

Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

>>> Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé! 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!
>>> Sức mạnh của tình yêu!

Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé!

Wednesday, January 7, 2015 / No Comments
NẾU CÓ KIẾP SAU…ĐỪNG YÊU EM ANH NHÉ!

- Kỳ Anh, em không sao chứ? Tỉnh lại đi em!... Bác sĩ, bác sĩ! – Khang vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ
- Cô ấy có vẻ yếu hơn rồi đấy
- Bác sĩ, làm ơn, hãy cứu cô ấy!
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mời anh ra ngoài cho.

Khang bị đẩy ra ngoài, cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại. Căn bệnh quái ác đang hành hạ người vợ yêu quý của anh, người con gái mà anh yêu hơn cả bản thân mình. Giá mà…giá mà người nằm trong kia là anh, giá mà anh có thể thay cô chịu hết tất thảy mọi đau đớn kia.

Nếu có kiếp sau... Đừng yêu em anh nhé!

Họ yêu nhau hơn 1 năm rồi cưới nhau. Kỳ Anh là cô gái vừa xinh đẹp lại dịu dàng nết na, khiến ai cũng quý mến ngay từ lần gặp đầu tiên. Về phần Khang, anh là 1 chàng trai cao ráo, đẹp trai, lại có học thức cao, công việc ổn định. Đám cưới của họ diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả mọi người, ai cũng thầm mong đôi vợ chồng trai tài gái sắc sẽ trăm năm hạnh phúc. Vậy mà hạnh phúc chưa được bao lâu, sau 2 năm kể từ ngày đám cưới, Kỳ Anh phát hiện mình có khối u trong não. Cô phải nhập viện và chịu sự theo dõi sát sao của các y bác sĩ vì khối u không thể làm phẫu thuật cắt bỏ. Khang đau đớn vô cùng khi nhìn thấy người mà anh yêu nhất trong cuộc đời hàng ngày phải chịu bao đau đớn, giày vò nhưng vẫn luôn cố mỉm cười khi thấy anh. Làm sao…làm sao để cô có thể thoát khỏi nỗi đau đớn này đây?

Bác sĩ bước ra.
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?
- Không sao rồi, 1 chút nữa anh có thể vào thăm cô ấy
- Cảm ơn … cảm ơn bác sĩ

Vài ngày sau, tình trạng của Kỳ Anh có vẻ tốt hơn, cô không phải thở oxi nữa, và có thể ngồi trò chuyện với anh 1 cách vui vẻ.

- Anh gọt táo cho em ăn nhé
- Vâng
- Thấy em khỏe thế này…anh mừng lắm – Khang đưa bàn tay mình đặt lên má Kỳ Anh và mỉm cười nhìn cô

Kỳ Anh nở 1 nụ cười tươi rói, đặt tay lên bàn tay anh đang còn trên má cô:

- Em ổn mà, đừng lo!... Nhưng… anh này…!
- Sao vậy em?
- Mình về nhà được không anh? Em không muốn ở trong bệnh viện nữa
- Không được, bệnh tình của em thì sao?
- Em không sao mà… anh thấy không, em đã khỏe hơn rất nhiều rồi, 3 tháng trời em nằm trong bệnh viện rồi anh ạ, em sợ cái không khí ngột ngạt nơi này rồi, em muốn về nhà, muốn được tự tay nấu cho anh ăn, muốn được cùng anh chăm sóc mấy chậu cây, muốn được cùng anh ngắm biển khi hoàng hôn buông xuống
- Kỳ Anh!
- Xin anh đấy – đột nhiên Kỳ Anh bật khóc – em biết thời gian của mình không còn nhiều đâu, em không muốn chết trong bệnh viện, em muốn những ngày tháng cuối cùng của mình phải thật vui vẻ
Khang im lặng, giọt nước mắt bất giác rơi xuống đôi môi anh mặn chát, anh quay đi, cố không để cô thấy anh đang khóc, rồi quay lại vuốt vuốt tóc cô:
- Để anh hỏi bác sĩ!
- Không, không phải hỏi mà là thuyết phục, anh nhất định phải khiến bác sĩ đồng ý cho em về nhà, xin anh đấy!
- Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi tìm bác sĩ

Khang thao thức cả đêm không ngủ. Anh muốn vợ mình được điều trị 1 cách tốt nhất nhưng hơn thế,anh cũng muốn cô được sống những ngày tháng cuối cùng thật vui vẻ và hạnh phúc. Cứ thế, anh ngồi im lặng như bức tượng trong căn phòng tối giữa đêm. Ngoài trời gió rít mỗi lúc một mạnh hơn, nhưng cái lạnh của gió chẳng thể nào lớn bằng cái lạnh đang cào xé nơi trái tim anh.

1 tuần sau…

- Kỳ Anh, chúng ta về nhà thôi!
- Thật sao? – Kỳ Anh nhảy cẫng lên như đứa trẻ sắp được dẫn đi mua quà
- Nhưng từ giờ,bên cạnh chúng ta sẽ có bác sĩ Quang theo cùng
- Sao lại thế? – mặt Kỳ Anh xị xuống
- Ngoan nào! Bác sĩ Quang là người trực tiếp điều trị cho em từ đầu tới giờ, bệnh tình của em ngoài bác sĩ Quang không ai hiểu hơn cả,nếu không làm vậy thì em sẽ không được về nhà đâu
- Thôi được rồi, chỉ cần được về nhà là được

Kỳ Anh vui sướng sắp xếp đồ đạc trở về nhà. Cô đâu biết rằng đưa cô rời khỏi bệnh viện là quá mạo hiểm. Nếu không phải vì là bạn thân với bố của Khang,làm sao bác sĩ Quang chấp nhận ngừng mọi việc để theo cô làm 1 bác sĩ riêng kè kè bên cô gần như 24/24 để có thể xử lí kịp thời khi bệnh của cô bất ngờ trở xấu,và cũng không phải vì cảm thương cho 1 cô gái còn quá trẻ mà đã sắp phải lìa xa cõi đời, làm sao bác sĩ dám để cô trở về nhà như thể đó là tâm nguyện cuối cùng của cô gái trẻ.
Trở về nhà, mỗi sáng họ cùng nhau đi bộ trên con đường mà ngày ngày 2 người thường cùng nhau chạy bộ tập thể dục

- Anh còn nhớ chỗ này không? Đây là chỗ lần đầu mình gặp nhau này, hôm ấy em bị đạp vào mảnh kính, máu chảy lênh láng mà em không biết làm sao cả, may mà có anh sơ cứu rồi đưa em tới bệnh viện
- Anh nhớ chứ, em sợ máu tới nỗi tái mét cả mặt mày
- Nếu không có cuộc gặp gỡ ấy làm sao mình nên vợ nên chồng chứ
- Ý em là em lấy anh để trả ơn đấy hả - Khang nhăn mặt
- Làm gì có chứ…nếu lấy 1 người để trả ơn thì em không lấy anh đâu… – Kỳ Anh khẽ nhìn xuống cổ, chiếc dây chuyền mà cô đã đeo rất lâu rồi, chiếc dây chuyền có mặt là 1 miếng ghép hình bằng gỗ nhỏ
...

18 năm trước…

- Cút hết đi, lũ sâu bọ, 4 5 thằng con trai lớn thế kia mà xúm vào bắt nạt 1 đứa con gái không thấy ngại à?
- Á cái thằng này…mày ở đâu chui ra vậy?

Cô bé lặng thinh, ngước đôi mắt còn ươn ướt lên nhìn cậu bé. Cậu bé có vóc người nhỏ nhỏ, nước da ngăm đen, trông 1 trời 1 vực với mấy gã du côn to con kia, duy chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé là thu hút ánh nhìn của người đối diện – đôi mắt đen láy và sáng như vì sao đêm.

Lũ du côn lao vào cậu bé, nhanh như cắt, cậu luồn bên này,lách bên kia, né được những nắm đấm chỉ chực chờ đấm vào mặt cậu, những cánh tay chắc nịch đưa ra mà tưởng chừng chỉ chạm vào thôi cũng thấy đau, cậu chạy tới chỗ cô bé đang ngồi ở góc tường,nắm tay cô bé đứng dậy. Lúc này thì cả 2 đều bị dồn vào góc tường, tim cô bé đập càng lúc càng mạnh hơn,người cô run lẩy bẩy. Dường như cảm nhận được sự sợ hãi đang lớn dần lên trong cô, cậu bé nắm chặt tay cô hơn, thì thầm : “Cố lên,1 chút nữa thôi,họ sắp tới rồi”. Cô bé ngơ ngác không hiểu cậu bé nói gì,lũ du côn tiến lại gần, tên cầm đầu nhếch mép cười nhạt:

- Tính làm anh hùng à nhóc? Vắt mũi chưa sạch mà đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Haha hài hước thật đấy, để tao cho mày biết thế nào là lễ độ
- Này… mấy cậu kia, làm gì thế hả? – tiếng nói của 3 anh dân phòng làm lũ du côn giật mình, cậu bé mỉm cười nhẹ nhõm, giờ thì cô bé đã hiểu “họ” mà cậu bé nói là ai
- Vừa mới rời trại giáo dưỡng mấy hôm là lại làm loạn rồi, nếu không phải các cậu mới có 13 14 tuổi thì vào tù hết rồi đấy, đi theo tôi!
Họ đưa lũ du côn đi, cậu bé liền nhìn cô bé,mỉm cười:
- Ổn rồi!
- Làm sao… làm sao… họ biết?
- Nãy đi qua đây anh thấy tụi nó bắt nạt em nên chạy nhanh tới gọi họ,nhưng họ đang bận không tới nhanh được nên anh chạy tới trước kéo dài thời gian chờ họ tới – cậu bé liếc nhìn xấp vé số trên tay cô bé – Chắc tụi nó trấn lột tiền bán vé số của em hả?
Cô bé gật đầu.
- Thôi giờ thì không sao rồi, về nhà đi em! Anh đi nhé,anh có việc phải đi ngay bây giờ!
Cậu bé chạy nhanh đi, chỉ kịp để lại cho cô bé 1 nụ cười.

Ngày hôm sau, đang lang thang đi bán vé số,cô bất chợt gặp lại cậu bé đang ngồi chơi bắn bi trước 1 ngôi nhà to, sang trọng. Cô liền tiến lại gần để chắc chắn mình không nhìn nhầm, bất ngờ cậu bé ngẩng lên:

- Ơ, là cô bé hôm qua đây mà,em đi bán cả ở bên đây nữa hả?… À mà chỗ này cũng không xa chỗ hôm qua cho lắm…
- …
- Em có biết chơi bắn bi không? Ngồi xuống đây chơi với anh
- Em không biết chơi
- Ngồi xuống đây anh chỉ cho rồi chơi với anh, chơi 1 mình cũng chán
- Vâng
- Mà em bao nhiêu tuổi rồi?
- 6 tuổi ạ
- Vậy kém anh 3 tuổi đấy, đây, chơi như vậy này…

Sinh ra trong 1 gia đình nghèo, từ nhỏ không có bạn, phải đi bán vé số mang tiền về cho bà dì ghẻ cay độc và ông bố nát rượu sau mỗi giờ học,cuộc sống của cô gái nhỏ vốn là 1 chuỗi ngày tháng u ám. Nhưng từ ngày có cậu bé, cô cảm nhận được thế nào là niềm vui thật sự. Cậu bé thường rủ cô chơi bắn bi cùng, mang đồ chơi ra cho cô chơi cùng,đôi khi lại dắt cô đi lang thang và kể chuyện cho cô nghe, cùng cô ăn 1 cây kem mát lạnh.

Cho đến 1 ngày… khi cô tới căn nhà đó thì không còn thấy cậu ngồi chơi bi trước nhà chờ cô nữa… 1 ngày…2 ngày… rồi 1 tuần….2 tuần… Gia đình cậu đã chuyển đi nơi khác, 1 người ở gần đó bảo thế, vậy là hết, sẽ chẳng còn ai chơi cùng cô nữa, chẳng còn ai cho cô những niềm vui nữa… Cậu bé đã biến mất khỏi cuộc đời cô như thế… thứ duy nhất cô còn giữ được của cậu là 1 mành ghép hình bằng gỗ mà lúc chơi chung cậu đã đưa cho cô.

Cô bé năm đó đã trở thành Kỳ Anh bây giờ… đó là kỉ vật mà cô giữ mãi suốt mười mấy năm trời, dù đã trưởng thành nhưng chưa bao giờ cô quên cậu bé đó

- Kỳ Anh, làm gì mà em ngẩn người ra vậy?
- Không có gì, tự nhiên em nhớ lại ngày bé thôi
- … mà nãy em vừa nói cái gì ấy nhỉ?
- À không có gì đâu anh

Kỳ Anh quen với việc đi bộ cùng Khang mỗi sáng thay vì chạy bộ, đi siêu thị mua đồ cùng anh thay vì 1 mình, nấu ăn cùng anh thay vì tự làm từ A tới Z,và hàng ngày cùng nhau chăm sóc từng chậu cây nho nhỏ. Thi thoảng họ lại đi xa 1 chút,thăm thú nơi này nơi kia,những nơi mà trước đây họ đã từng đi cả hàng chục lần nhưng cảm giác thì không như thế. Bệnh tình của Kỳ Anh cũng ngày 1 nặng hơn,cô gầy đi trông thấy, khuôn mặt kém sắc nhiều, hay ngất xỉu hơn và có những cơn đau đầu khủng khiếp, nhưng cô vẫn cương quyết thà chết chứ không trở lại bệnh viện, cũng may có bác sĩ Quang ở bên cạnh nên mỗi khi bệnh của cô trở xấu cũng có thể tạm kiểm soát được.

- Hôm nay anh dọn tủ đi nhé, em thấy cái gì anh cũng quăng vào đấy, lung tung hết cả lên rồi
- Tuân lệnh vợ yêu!

- Ơ tấm hình này…
- Hình nào vậy anh?
- Hình của em hồi bé hả?
- Em đang dở tay không ra xem được, chắc là hình của em đấy, trong nhà mình có mỗi hình của vợ chồng mình chứ làm gì có hình của ai nữa

Khang nhìn trân trân vào tấm hình,bỗng dưng có 1 cảm giác gì đó rất lạ…

- Anh à, hôm nay mình đi ngắm biển anh nhé!
- Ngắm biển á? Sao tự nhiên em đòi đi xa thế?
- Em thích, em muốn ngắm hoàng hôn trên biển
- Nhưng mặt em hôm nay xanh lắm, hình như là em không được khỏe ấy, để mai đi!
- Không, nhất định phải là hôm nay!
Đắn đo 1 hồi, cuối cùng Khang cũng đồng ý
- Thôi được rồi, anh cũng có 1 bất ngờ dành cho em đó!
Kỳ Anh khẽ mỉm cười
- Vợ ơi dậy đi, tới biển rồi em – Khang lay Kỳ Anh đã ngủ thiếp từ lúc nào dậy
- Ủa tới rồi hả? Sao nhanh vậy? – Kỳ Anh dụi mắt
- Nhanh gì nữa em, em ngủ lâu lắm rồi đấy
- Em vẫn muốn ngủ nữa
- Em mệt à?
- Ơ mà không sao, em không ngủ nữa đâu – Kỳ Anh mở tròn mắt rồi đẩy cửa xe bước ra ngoài, để mặc Khang với vô vàn thắc mắc

Kỳ Anh bước trên cát, sóng dạt vào bờ, cuốn cát trôi đi, tạt nước vào chân cô, dáng cô mảnh khảnh, liêu xiêu như chỉ đợi 1 cơn sóng to hay gió mạnh thổi bay được. Cô tựa vai Khang hàng giờ ngồi ngắm mặt trời từ từ lặn xuống.


Tối, họ trở về khách sạn
- Em thay đồ đi rồi xuống đây với anh,em sắp thấy bất ngờ anh tặng em rồi đấy
Khang đưa Kỳ Anh tới hồ bơi khách sạn,cô ngẩn người trước khung cảnh được trang trí vô cùng lộng lẫy, khắp hồ bơi trang trí đầy những bóng bay,nến và hoa,giữa hồ bơi có 1 bàn ăn sang trọng được bố trí cao lên hẳn so với mặt nước và có 1 cây cầu dẫn ra bàn ăn,câu cầu nhỏ trải đầy cánh hồng. Nhạc vang lên 1 bản nhạc du dương, Kỳ Anh nhìn quanh, Khanh đã không còn ở đó nữa
- Anh Khang,anh đâu rồi?

Khang bỗng từ đâu bước ra, ôm theo 1 khung hình rất to được che giấy hoa kín mít
- Anh làm gì thế?
- Đây là món quà anh tặng cho em,em mở ra đi
Kỳ Anh mở lớp giấy hoa ra, cô giật mình khi nhìn thấy cậu bé 9 tuổi của 18 năm trước trong bức ảnh
- Ở đâu ra, ở đâu ra anh có bức ảnh này?
- Đây là ảnh của anh cách đây 18 năm,khi anh mới có 9 tuổi
Kỳ Anh sửng sốt nhìn Khang không nói nên lời. Khang bước tới gần, đưa miếng ghép hình trên sợi dây chuyền của Kỳ Anh lên cầm trên tay
- Đây là miếng ghép hình hồi nhỏ anh đã tặng cho cô bé bán vé số 6 tuổi hay chơi bắn bi cùng anh, đằng sau còn có chữ K là tên anh này

Kỳ Anh bật khóc:
- Sao anh bỏ đi mà không nói 1 tiếng nào hết vậy? Anh có biết 18 năm qua em vẫn mong nhận được tin gì của anh không?
- Anh xin lỗi, vì gia đình anh chuyển đi gấp quá nên anh không kịp nói lời tạm biệt em,cuộc sống bon chen đã làm anh quên mất cô bé ngày nào,anh không ngờ em vẫn giữ miếng ghép hình nhỏ này và vẫn nhớ anh suốt ngần ấy thời gian. Nếu không phải hôm qua dọn nhà tình cờ thấy tấm ảnh hồi nhỏ của em và rồi nghĩ tới miếng ghép hình em luôn đeo trên cổ không rời mà nói với anh đó là kỉ vật thì có lẽ anh sẽ không nhớ cô bé năm nào mất rồi. Mình đúng là có duyên phải không em?

Kỳ Anh ôm chầm lấy Khang:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả,cảm ơn anh vì đã khiến con bé 6 tuổi biết yêu cuộc sống và tìm niềm vui giữa dòng đời, cảm ơn anh đã là chồng em, đã chăm sóc em suốt bao lâu nay, vậy là em đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình rồi
- Ngốc ạ, em nói gì lạ thế!
Bất chợt bàn tay của Kỳ Anh lỏng dần, cô ngã xuống
- Kỳ Anh, em sao vậy?.....Bác sĩ Quang!
Bác sĩ Quang chạy tới, lấy thuốc cho cô uống,tiến hành sơ cứu
- Phải đưa tới bệnh viện ngay thôi, cô ấy yếu quá rồi, tim và mạch đập rất yếu
- Không…đừng đưa em rời khỏi đây – Kỳ Anh thều thào
- Sao lại không rời khỏi đây chứ? - Khang hét lên trong nước mắt
Kỳ Anh dùng chút sức lực yếu ớt nắm chặt tay Khang và giữ anh lại:
- Em biết mình không chịu nổi nữa đâu, hãy cho em ở lại đây, chết trong không gian này,bên cạnh anh
- Kỳ Anh!
- Sáng nay tỉnh dậy, thấy trong người không ổn, em biết mình không trụ nổi nữa rồi, nên em mới muốn cùng anh đi ngắm biển, biển đẹp phải không anh?
- Đẹp, biển rất đẹp em à! – Khang khóc
- Không biết mình có duyên hay nợ anh nhỉ, sao lúc nào anh cũng bảo vệ cho em và chăm sóc em? … Nếu…nếu có kiếp sau… đừng yêu em anh nhé! Yêu em sao thấy anh khổ lắm
- Em nói gì lạ thế? Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ yêu em, vẫn sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, em phải là vợ của anh…mãi mãi
- Không….nếu có kiếp sau… đừng yêu em!
Bày tay Kỳ Anh đang đặt trên má Khang bỗng chốc tuột đi,mắt cô nhắm nghiền lại
- Kỳ Anh! – Khang hét lên, ôm chặt cô trong tuyệt vọng, vậy là cô đã ra đi mãi mãi, đã biến mất khỏi cuộc đời anh như thế


Tấm di ảnh với nụ cười tươi rói của cô gái trẻ khiến ai cũng phải chạnh lòng. Cô đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, khi cuộc sống vẫn còn bao điều tươi đẹp cô chưa hề chạm đến
- Nếu có kiếp sau, nhất định anh sẽ vẫn yêu em!
Gió thổi nhẹ, lời thì thầm của chàng trai trẻ trong nước mắt bất giác cũng tan vào theo gió…

>>> Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu? 
>>> Con gái tay lạnh thì chung tình. Tại sao?

>>> Em thích làm vợ anh!
>>> Sức mạnh của tình yêu!